0 chữ
Chương 1
Chương 1
Gần đây, Du Dĩ An cứ mãi chìm trong cảm giác mơ màng như mộng.
Nửa tháng trước, cô và người yêu cũ tình cờ gặp lại nhau. Trước đó, họ đã không gặp mặt hơn ba năm rồi.
Họ gặp lại ở một quán bar les.
Hôm đó là sinh nhật bạn của Du Dĩ An, cả nhóm tụ tập ở quán bar của một người quen. Sau một hồi chơi đùa, có người thua game, bị phạt phải xuống khu vực không hút thuốc ở tầng dưới để bắt chuyện với một em gái đang ngồi một mình.
Chúc Tụng Thanh chính là cô em gái ngồi một mình đó.
Trong tiếng reo hò ồn ào của mọi người, Du Dĩ An vịn vào lan can nhìn xuống lầu, vừa hay chạm mắt với Chúc Tụng Thanh.
Lúc ấy, Chúc Tụng Thanh đang vận một bộ đồ phong cách vintage, áo len dệt kim màu vàng phối với chân váy dài kẻ sọc caro, đội một chiếc mũ kỳ quái trông như đám rêu... một phong cách ăn mặc nửa nghệ sĩ nửa kẻ lang thang.
Họ chỉ nhìn nhau một giây, sau đó Du Dĩ An dời mắt đi, để ý thấy trên bàn của Chúc Tụng Thanh đang sáng lên chiếc đèn xanh lam, báo hiệu: "có thể làm quen".
Khi cô nhìn lại lần nữa, Chúc Tụng Thanh đã tháo tai nghe ra và bắt chuyện vài câu với kẻ xui xẻo vừa đi xuống.
Du Dĩ An không biết họ đã nói gì, chỉ thấy Chúc Tụng Thanh mỉm cười.
Kể từ nụ cười đó, lòng cô không còn yên nữa.
Một phút sau, kẻ xui xẻo kia dẫn Chúc Tụng Thanh lên lầu.
Thế là Du Dĩ An có thể nhìn rõ mặt Chúc Tụng Thanh hơn. Cằm em gầy nhọn đi, hai má hơi ửng hồng, làn da trắng bệch càng làm nổi bật quầng thâm dưới mắt.
Thật lòng mà nói, trông em có chút thảm hại.
Bạn bè của cô chào hỏi Chúc Tụng Thanh, có người còn kéo ghế cho em. Du Dĩ An chợt nhận ra sau hơn ba năm, không ai trong nhóm bạn mới của cô từng gặp Chúc Tụng Thanh.
Nhưng đám người này nhanh chóng biết được thôi.
Bởi vì sau khi đáp lại những lời chào hỏi, Chúc Tụng Thanh lại đưa mắt nhìn về phía Du Dĩ An. Em cười với cô, một nụ cười vừa có chút tinh nghịch lại vừa có chút ngoan ngoãn.
Em nói: "Chào chị, chị vợ cũ. Lâu rồi không gặp, mừng vì được gặp lại chị."
Trong phút chốc, bạn bè của Du Dĩ An và cả chủ nhân bữa tiệc đều la lên: "Á? Á?", còn cô thì không chịu nổi nữa, kéo Chúc Tụng Thanh xuống lầu.
Hay lắm, đúng là Chúc Tụng Thanh.
Người đá cô là Chúc Tụng Thanh, và người chẳng chút gánh nặng tâm lý mà thản nhiên gọi cô là "chị vợ cũ" cũng chính là em.
Bây giờ, khi cô kéo tay Chúc Tụng Thanh, người tinh quái khều nhẹ vào lòng bàn tay cô cũng chính là Chúc Tụng Thanh.
Khoảnh khắc ấy, Du Dĩ An cảm thấy như có một luồng điện chạy dọc sống lưng. Cô giật mạnh tay Chúc Tụng Thanh ra, vừa tức vừa hỏng hét lên: "Em làm gì vậy?"
Câu nói này dường như đã dọa Chúc Tụng Thanh, nụ cười tinh nghịch trên mặt em thoáng biến mất, rồi mới lí nhí nói: "...Em chào chị thôi mà, lúc nãy chị có thèm để ý đến em đâu."
Du Dĩ An cố kìm nén cảm xúc, ngồi xuống một chiếc bàn trống gần đó.
Chúc Tụng Thanh cũng ngồi xuống đối diện cô.
Bị mắng một trận, Chúc Tụng Thanh im bặt. Du Dĩ An nhìn hàng mi cụp xuống của em, đoán rằng em đang giận.
Du Dĩ An dịu giọng: "Sao em lại ở đây?"
Chúc Tụng Thanh không ngẩng đầu nhìn cô, chỉ kéo kéo tay áo: "Em đi ngang qua, vào ngồi một lát thôi."
Du Dĩ An: "Ăn cơm chưa?"
Nửa tháng trước, cô và người yêu cũ tình cờ gặp lại nhau. Trước đó, họ đã không gặp mặt hơn ba năm rồi.
Họ gặp lại ở một quán bar les.
Hôm đó là sinh nhật bạn của Du Dĩ An, cả nhóm tụ tập ở quán bar của một người quen. Sau một hồi chơi đùa, có người thua game, bị phạt phải xuống khu vực không hút thuốc ở tầng dưới để bắt chuyện với một em gái đang ngồi một mình.
Chúc Tụng Thanh chính là cô em gái ngồi một mình đó.
Trong tiếng reo hò ồn ào của mọi người, Du Dĩ An vịn vào lan can nhìn xuống lầu, vừa hay chạm mắt với Chúc Tụng Thanh.
Lúc ấy, Chúc Tụng Thanh đang vận một bộ đồ phong cách vintage, áo len dệt kim màu vàng phối với chân váy dài kẻ sọc caro, đội một chiếc mũ kỳ quái trông như đám rêu... một phong cách ăn mặc nửa nghệ sĩ nửa kẻ lang thang.
Khi cô nhìn lại lần nữa, Chúc Tụng Thanh đã tháo tai nghe ra và bắt chuyện vài câu với kẻ xui xẻo vừa đi xuống.
Du Dĩ An không biết họ đã nói gì, chỉ thấy Chúc Tụng Thanh mỉm cười.
Kể từ nụ cười đó, lòng cô không còn yên nữa.
Một phút sau, kẻ xui xẻo kia dẫn Chúc Tụng Thanh lên lầu.
Thế là Du Dĩ An có thể nhìn rõ mặt Chúc Tụng Thanh hơn. Cằm em gầy nhọn đi, hai má hơi ửng hồng, làn da trắng bệch càng làm nổi bật quầng thâm dưới mắt.
Thật lòng mà nói, trông em có chút thảm hại.
Bạn bè của cô chào hỏi Chúc Tụng Thanh, có người còn kéo ghế cho em. Du Dĩ An chợt nhận ra sau hơn ba năm, không ai trong nhóm bạn mới của cô từng gặp Chúc Tụng Thanh.
Bởi vì sau khi đáp lại những lời chào hỏi, Chúc Tụng Thanh lại đưa mắt nhìn về phía Du Dĩ An. Em cười với cô, một nụ cười vừa có chút tinh nghịch lại vừa có chút ngoan ngoãn.
Em nói: "Chào chị, chị vợ cũ. Lâu rồi không gặp, mừng vì được gặp lại chị."
Trong phút chốc, bạn bè của Du Dĩ An và cả chủ nhân bữa tiệc đều la lên: "Á? Á?", còn cô thì không chịu nổi nữa, kéo Chúc Tụng Thanh xuống lầu.
Hay lắm, đúng là Chúc Tụng Thanh.
Người đá cô là Chúc Tụng Thanh, và người chẳng chút gánh nặng tâm lý mà thản nhiên gọi cô là "chị vợ cũ" cũng chính là em.
Bây giờ, khi cô kéo tay Chúc Tụng Thanh, người tinh quái khều nhẹ vào lòng bàn tay cô cũng chính là Chúc Tụng Thanh.
Khoảnh khắc ấy, Du Dĩ An cảm thấy như có một luồng điện chạy dọc sống lưng. Cô giật mạnh tay Chúc Tụng Thanh ra, vừa tức vừa hỏng hét lên: "Em làm gì vậy?"
Du Dĩ An cố kìm nén cảm xúc, ngồi xuống một chiếc bàn trống gần đó.
Chúc Tụng Thanh cũng ngồi xuống đối diện cô.
Bị mắng một trận, Chúc Tụng Thanh im bặt. Du Dĩ An nhìn hàng mi cụp xuống của em, đoán rằng em đang giận.
Du Dĩ An dịu giọng: "Sao em lại ở đây?"
Chúc Tụng Thanh không ngẩng đầu nhìn cô, chỉ kéo kéo tay áo: "Em đi ngang qua, vào ngồi một lát thôi."
Du Dĩ An: "Ăn cơm chưa?"
4
0
2 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
