0 chữ
Chương 48
Chương 48
[Độ bền: Mỗi ngày có thể sử dụng bảy lần, mỗi lần kéo dài bằng một nén nhang. Nếu vượt quá giới hạn, sức mạnh thân thể của bản sao sẽ suy yếu dần cho đến khi tượng đất hoàn toàn hư hỏng.]
[Nếu được bảo dưỡng tốt, bản sao này có thể sử dụng trong khoảng ba năm.]
[Bản sao này tuy được tái hiện theo tỉ lệ chính xác, nhưng liên kết với bản thể Chu Bạch Ngọc rất yếu. Có xác suất nhỏ ảnh hưởng đến bản thể, nhưng không đáng kể.]
[Định giá: 1.999 linh thạch/một bản (tham khảo giá của khôi lỗi cùng cấp có độ bền kém).]
Tô Cửu thấy con số định giá liền quay sang nhìn Chu Bạch Ngọc với ánh mắt như đang thưởng thức một món bảo vật.
Chín bản, gần hai vạn linh thạch.
Lần này đúng là phát tài to rồi.
Nhưng trong Linh Tằm Các – nơi hiểm nguy rình rập, vật tư khan hiếm – thì tiền tài cũng không quý bằng linh bảo và tài nguyên hiếm.
“Không bán.” Tô Cửu liếc sang hai cánh tay nhỏ xíu của Tô Tinh Thần và Tô Chi Chi bên cạnh.
Cái nhà này đang thiếu lắm nhân công khỏe mạnh.
Khi thân thể nàng còn chưa hồi phục, chỉ cần động một chút là hao tổn nguyên khí, thì lại càng cần người giúp việc.
“Ta có việc dùng đến,” Tô Cửu liếc nhìn Chu Bạch Ngọc, “Không đổi lấy linh thạch.”
Chu Bạch Ngọc cố ép bản thân không để lộ biểu cảm, nhưng khóe mày vẫn không kìm được giật nhẹ. Nhìn thấy nàng lại từ trong xe lừa lấy ra bốn bản sao nửa thân trên của hắn, cả tấm lưng hắn lập tức căng cứng lại.
Rất nhanh, hắn lại cảm nhận được đầu ngón tay mềm mại của nàng đặt lên vai mình... đầu ngón tay ấy như xuyên qua cả lớp vải pháp y cấp hai, chạm thẳng vào xương bả vai bên trái của hắn, vừa ngứa vừa nóng.
Chu Bạch Ngọc suýt nữa khuỵu gối, suýt quỳ xuống giữa lưỡi cuốc bạc, khóe mắt cũng ửng đỏ.
Năm bản tượng đất, nàng đã chạm vào hết.
Nhưng không phải bản nào hắn cũng có cảm giác.
Chỉ có hai lần, khi nàng cầm lên, hắn mới cảm thấy như bị chạm vào chính cơ thể mình, cảm giác vừa kỳ quái vừa khó tả.
May thay, cuối cùng họ cũng đã đến mảnh ruộng hoang thuộc về Tô Cửu.
Vừa chạm đất, Tô Cửu liền nhạy bén quay đầu lại, trông thấy Chu Bạch Ngọc đang căng cứng cả người như thể gặp phải đại địch, lưng cũng cong như dây cung kéo căng. Nàng nhướng mày, châm chọc: “Nhạy cảm đến thế cơ à?”
Chu Bạch Ngọc: “……”
“Ta không nói, ngươi không nói, ai mà biết được đây là bản thể của ngươi? Nó chỉ có phần thân từ cổ trở xuống thôi mà.” Tô Cửu liếc qua pho tượng đất chỉ có nửa thân trên, đến cả cái cổ cũng không có.
Chu Bạch Ngọc im lặng. Hắn tuyệt đối sẽ không nói cho nàng biết rằng, hắn thật sự cảm nhận được từng cái chạm của nàng với tượng đất kia.
Tô Cửu nghiêm túc nhìn dòng chữ “Chu Bạch Ngọc nửa thân trên” khắc nơi eo pho tượng, liền dịu giọng bảo Tô Chi Chi lấy vài mảnh vải vụn không dùng đến trong túi trữ vật, cẩn thận quấn quanh eo pho tượng, che đi ba chữ “Chu Bạch Ngọc”.
Biểu cảm của Chu Bạch Ngọc trong khoảnh khắc ấy cũng vặn vẹo theo từng động tác nhanh nhẹn của hai nàng.
“Tô Cửu.”
“Hửm?”
“Nếu sau này ngươi định bán chúng, nhớ đến tìm ta. Giá nào ta cũng mua.” Chu Bạch Ngọc thực sự không thể chịu đựng nổi nữa.
Hắn nhớ tầng này hình như có ai đó từng mang linh dược tê liệt tứ chi ra bán.
Trước kia hắn còn cho rằng loại thuốc tê này thật nực cười, bày bán trong các các lầu tu sĩ chẳng có chút tác dụng gì. Tu hành nghịch thiên mà đi, chịu chút đau đớn da thịt thì có là gì…
Nhưng giờ thì hắn phải đi mua ngay.
“Tô Cửu, nhớ lấy. Không được giao ta… à không, giao chúng cho kẻ khác.”
Bị ràng buộc bởi khế ước Song Khế, Chu Bạch Ngọc không thể tranh cãi gì thêm với Tô Cửu, chỉ đành giẫm lên cây cuốc bạc, phóng thẳng lên trời.
Chỉ cần nấn ná thêm một khắc, hắn sợ biểu cảm kỳ quặc của mình sẽ bị lộ mất.
Khi bay lên độ cao ba trượng, giỏ mây do cành dâu kết lại liền tan rã, từng sợi mây cuộn rút về lòng bàn tay hắn, hóa thành hơn hai mươi hạt giống tròn trịa.
Đứng trên cây cuốc bạc, Chu Bạch Ngọc cuối cùng vẫn không kìm nổi lòng hiếu kỳ, cúi đầu nhìn xuống.
“Ngươi định dùng… chúng thế nào?”
Giọng hắn lộ rõ vẻ căng thẳng.
Dù sao thì giữa hắn và mấy pho tượng đất kia vẫn có chút cảm ứng tương thông, hắn cần chuẩn bị tâm lý cho thật tốt.
Tô Cửu cũng vừa mới đọc đến dòng chỉ dẫn:
[Khi sử dụng, chỉ cần gọi tên hắn là có thể kích hoạt.]
Nàng nhướng mày, liếc qua ba gánh hạt giống dâu thượng phẩm đặt dưới đất, rồi nhìn mảnh linh điền đã được khai hoang, chỉ chờ gieo trồng.
Không chút do dự, nàng liền ném thẳng năm pho tượng đất trong tay xuống ruộng dâu.
“Chu Bạch Ngọc, đi làm việc đi.”
Chu Bạch Ngọc trên cây cuốc bạc: “???”
Năm pho tượng đất chỉ to bằng bàn tay, vừa chạm đất liền lóe lên linh quang, hai cánh tay đất cử động, phát ra tiếng “rắc rắc” khi nâng lên.
Tô Cửu ra lệnh: “Tất cả nghe lệnh. Trong vòng một nén nhang, chia nhau gieo hạt, xong việc thì nghỉ tại chỗ.”
“.”
Chu Bạch Ngọc đang bay lên giữa chừng bỗng sững người.
Nhìn xuống, chỉ thấy mấy pho tượng cụt đầu đã ngoan ngoãn bắt đầu lao động.
Năm pho tượng nửa thân hoạt động đồng loạt, động tác nhịp nhàng, tốc độ lại cực kỳ nhanh.
Một tay chúng như từ trong không trung lấy ra hàng trăm hạt giống từ giỏ tre, tay kia thì nhanh như chớp rải hạt xuống từng rãnh đất.
[Nếu được bảo dưỡng tốt, bản sao này có thể sử dụng trong khoảng ba năm.]
[Bản sao này tuy được tái hiện theo tỉ lệ chính xác, nhưng liên kết với bản thể Chu Bạch Ngọc rất yếu. Có xác suất nhỏ ảnh hưởng đến bản thể, nhưng không đáng kể.]
[Định giá: 1.999 linh thạch/một bản (tham khảo giá của khôi lỗi cùng cấp có độ bền kém).]
Tô Cửu thấy con số định giá liền quay sang nhìn Chu Bạch Ngọc với ánh mắt như đang thưởng thức một món bảo vật.
Chín bản, gần hai vạn linh thạch.
Lần này đúng là phát tài to rồi.
Nhưng trong Linh Tằm Các – nơi hiểm nguy rình rập, vật tư khan hiếm – thì tiền tài cũng không quý bằng linh bảo và tài nguyên hiếm.
Cái nhà này đang thiếu lắm nhân công khỏe mạnh.
Khi thân thể nàng còn chưa hồi phục, chỉ cần động một chút là hao tổn nguyên khí, thì lại càng cần người giúp việc.
“Ta có việc dùng đến,” Tô Cửu liếc nhìn Chu Bạch Ngọc, “Không đổi lấy linh thạch.”
Chu Bạch Ngọc cố ép bản thân không để lộ biểu cảm, nhưng khóe mày vẫn không kìm được giật nhẹ. Nhìn thấy nàng lại từ trong xe lừa lấy ra bốn bản sao nửa thân trên của hắn, cả tấm lưng hắn lập tức căng cứng lại.
Rất nhanh, hắn lại cảm nhận được đầu ngón tay mềm mại của nàng đặt lên vai mình... đầu ngón tay ấy như xuyên qua cả lớp vải pháp y cấp hai, chạm thẳng vào xương bả vai bên trái của hắn, vừa ngứa vừa nóng.
Năm bản tượng đất, nàng đã chạm vào hết.
Nhưng không phải bản nào hắn cũng có cảm giác.
Chỉ có hai lần, khi nàng cầm lên, hắn mới cảm thấy như bị chạm vào chính cơ thể mình, cảm giác vừa kỳ quái vừa khó tả.
May thay, cuối cùng họ cũng đã đến mảnh ruộng hoang thuộc về Tô Cửu.
Vừa chạm đất, Tô Cửu liền nhạy bén quay đầu lại, trông thấy Chu Bạch Ngọc đang căng cứng cả người như thể gặp phải đại địch, lưng cũng cong như dây cung kéo căng. Nàng nhướng mày, châm chọc: “Nhạy cảm đến thế cơ à?”
Chu Bạch Ngọc: “……”
“Ta không nói, ngươi không nói, ai mà biết được đây là bản thể của ngươi? Nó chỉ có phần thân từ cổ trở xuống thôi mà.” Tô Cửu liếc qua pho tượng đất chỉ có nửa thân trên, đến cả cái cổ cũng không có.
Tô Cửu nghiêm túc nhìn dòng chữ “Chu Bạch Ngọc nửa thân trên” khắc nơi eo pho tượng, liền dịu giọng bảo Tô Chi Chi lấy vài mảnh vải vụn không dùng đến trong túi trữ vật, cẩn thận quấn quanh eo pho tượng, che đi ba chữ “Chu Bạch Ngọc”.
Biểu cảm của Chu Bạch Ngọc trong khoảnh khắc ấy cũng vặn vẹo theo từng động tác nhanh nhẹn của hai nàng.
“Tô Cửu.”
“Hửm?”
“Nếu sau này ngươi định bán chúng, nhớ đến tìm ta. Giá nào ta cũng mua.” Chu Bạch Ngọc thực sự không thể chịu đựng nổi nữa.
Hắn nhớ tầng này hình như có ai đó từng mang linh dược tê liệt tứ chi ra bán.
Trước kia hắn còn cho rằng loại thuốc tê này thật nực cười, bày bán trong các các lầu tu sĩ chẳng có chút tác dụng gì. Tu hành nghịch thiên mà đi, chịu chút đau đớn da thịt thì có là gì…
Nhưng giờ thì hắn phải đi mua ngay.
“Tô Cửu, nhớ lấy. Không được giao ta… à không, giao chúng cho kẻ khác.”
Bị ràng buộc bởi khế ước Song Khế, Chu Bạch Ngọc không thể tranh cãi gì thêm với Tô Cửu, chỉ đành giẫm lên cây cuốc bạc, phóng thẳng lên trời.
Chỉ cần nấn ná thêm một khắc, hắn sợ biểu cảm kỳ quặc của mình sẽ bị lộ mất.
Khi bay lên độ cao ba trượng, giỏ mây do cành dâu kết lại liền tan rã, từng sợi mây cuộn rút về lòng bàn tay hắn, hóa thành hơn hai mươi hạt giống tròn trịa.
Đứng trên cây cuốc bạc, Chu Bạch Ngọc cuối cùng vẫn không kìm nổi lòng hiếu kỳ, cúi đầu nhìn xuống.
“Ngươi định dùng… chúng thế nào?”
Giọng hắn lộ rõ vẻ căng thẳng.
Dù sao thì giữa hắn và mấy pho tượng đất kia vẫn có chút cảm ứng tương thông, hắn cần chuẩn bị tâm lý cho thật tốt.
Tô Cửu cũng vừa mới đọc đến dòng chỉ dẫn:
[Khi sử dụng, chỉ cần gọi tên hắn là có thể kích hoạt.]
Nàng nhướng mày, liếc qua ba gánh hạt giống dâu thượng phẩm đặt dưới đất, rồi nhìn mảnh linh điền đã được khai hoang, chỉ chờ gieo trồng.
Không chút do dự, nàng liền ném thẳng năm pho tượng đất trong tay xuống ruộng dâu.
“Chu Bạch Ngọc, đi làm việc đi.”
Chu Bạch Ngọc trên cây cuốc bạc: “???”
Năm pho tượng đất chỉ to bằng bàn tay, vừa chạm đất liền lóe lên linh quang, hai cánh tay đất cử động, phát ra tiếng “rắc rắc” khi nâng lên.
Tô Cửu ra lệnh: “Tất cả nghe lệnh. Trong vòng một nén nhang, chia nhau gieo hạt, xong việc thì nghỉ tại chỗ.”
“.”
Chu Bạch Ngọc đang bay lên giữa chừng bỗng sững người.
Nhìn xuống, chỉ thấy mấy pho tượng cụt đầu đã ngoan ngoãn bắt đầu lao động.
Năm pho tượng nửa thân hoạt động đồng loạt, động tác nhịp nhàng, tốc độ lại cực kỳ nhanh.
Một tay chúng như từ trong không trung lấy ra hàng trăm hạt giống từ giỏ tre, tay kia thì nhanh như chớp rải hạt xuống từng rãnh đất.
13
0
3 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
