TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 46
Chương 46

Đang định mở miệng, thì ngay giữa chân mày hắn bỗng hiện ra một sợi tơ vàng gần như trong suốt, chậm rãi kéo dài, rồi kết nối với một sợi tơ bạc năm màu xuất hiện nơi mi tâm của Tô Cửu.

Giữa hai người, một chiếc lá dâu bạc viền vàng năm sắc nhanh chóng hiện lên, kết thành hình dáng rõ ràng.

“Là Chân Ngôn Tang Khế?” Tô Tinh Thần kinh ngạc thốt lên.

Chu Bạch Ngọc cũng sững sờ.

Sao lại đột nhiên ký kết Chân Ngôn Khế với Tô Cửu? Chẳng lẽ các trưởng lão đã mặc định thỏa thuận giữa họ có hiệu lực?

Chỉ là một thiên phú linh năng thời Luyện Nguyên kỳ thôi mà, có đến mức ấy không?

[Lợi ích lần này Tô Cửu thu được, hoàn toàn thuộc về Tô Cửu, không liên quan tới Chu Bạch Ngọc.]

[Chu Bạch Ngọc mặc nhiên chấp thuận điều trên.]

[Nếu vi phạm khế ước, sẽ bị đưa đến Điểm Công Đức Đường chịu lôi hình trừng phạt.]

Chu Bạch Ngọc không thể tin nổi vào mắt mình. Từ trước tới nay, hắn chưa từng gặp tình huống nào như vậy.

Vừa rồi, hắn cũng đã dùng linh lực dò xét ba sọt giống bỏ đi trong Tháp Tuyển Chủng, nhưng chẳng cảm nhận được chút sinh khí nào, càng không nhận được phản hồi từ bất kỳ linh mộc hệ nào mạnh mẽ.

Dẫu hắn sở hữu “Hiệu Lệnh Quần Mộc” – một linh năng hệ mộc hàng đầu trong toàn tầng – vượt trội hơn hẳn các linh tu khác, thì cũng không thể ngờ lại nhìn nhầm.

Giờ đây, chỉ vì thiên phú của nàng mà Chân Ngôn Khế lập tức đưa ra hình phạt lôi hình nghiệm ngặt nhất nếu thất hứa.

Chu Bạch Ngọc thật sự không hiểu nổi.

“Đi thôi, ra ruộng.” Chu Bạch Ngọc liếc quanh, thấy đám tu sĩ xung quanh vẫn chưa chịu tản đi, lại thêm Tiền Chu đang thập thò ló đầu nhìn trộm, trong lòng càng thêm bực bội.

Hắn lập tức đạp lên cuốc bạc bay thẳng lên không.

Vung tay ném ra hơn hai mươi hạt giống quý, trong khoảnh khắc, dây leo xanh đậm vươn dài giữa không trung, đan thành một chiếc giỏ khổng lồ, cuốn lấy xe lăn của Tô Cửu, Tô Tinh Thần, Tô Chi Chi và cả xe lừa của họ, mang tất cả cùng bay đi.

Chiếc giỏ bay nâng bọn họ lên cao, lao vυ"t vào không trung, để lại Tháp Tuyển Chủng cùng mọi người phía sau tựa như đã bị bỏ lại ở một thế giới khác.

"Tô Cửu, ta cứ ngỡ linh năng của muội có liên quan đến linh khí hoặc khí cụ, nào ngờ lại thuộc loại giám bảo? Nhưng không đúng… Giám định hay giao tiếp với linh vật, dù có xuất sắc đến đâu, cũng chẳng có chút sức chiến đấu nào. Loại thiên phú chỉ dùng được trong hoàn cảnh đặc thù như vậy, rất khó được đánh giá là thánh phẩm, lại còn được Công Quá Đường coi trọng như thế..."

Chu Bạch Ngọc vừa làm "trâu kéo xe", vừa nghi hoặc lên tiếng hỏi.

Tô Cửu ngồi trong giỏ bay, ánh mắt lướt qua rừng núi trập trùng phía dưới, tâm trạng vô cùng khoan khoái.

Tô Chi Chi bên cạnh muốn nói lại thôi.

Tô Cửu cũng chẳng định giấu giếm, dứt khoát ra hiệu cho tiểu muội muốn nói gì thì cứ nói.

Tô Chi Chi lập tức nhoẻn cười rạng rỡ, vui mừng đến mức gần như không giấu nổi, nàng đã nhịn lâu lắm rồi, chỉ hận không thể hét lên cho cả thiên hạ biết tỷ tỷ mình lợi hại đến mức nào: “Chu đại ca, bách phu tử Tào nói linh năng của tỷ tỷ ta gọi là ‘Tăng sản gấp bốn’.”

Chu Bạch Ngọc — người đang điều khiển chiếc cuốc bạc kéo cả nhóm về phía trước — chợt hiểu ra: “Thì ra là loại linh năng nhân bội. Dạng thiên phú này có tính tăng trưởng, tất nhiên sẽ được trong các trưởng lão coi trọng.”

Nhưng nói đến đây, hắn lại cảm thấy có gì đó không ổn.

“Chỉ tăng gấp bốn thôi mà cũng được đánh giá là thánh phẩm sao?” So với năng lực "hiệu lệnh vạn mộc" của hắn, thì "tăng sản gấp bốn" quả thực còn kém xa.

Hơn nữa, dạng thiên phú nhân bội này dường như chẳng liên quan gì đến năng lực tuyển chủng của Tô Cửu.

[‘Chu Bạch Ngọc (tu sĩ Trúc Nguyên tầng ba)’ – bản sao thứ nhất đã hoàn thành.]

[……Bản sao thứ chín đã hoàn thành.]

[Đã đưa vào kho chứa.]

Nghe thấy âm thanh thông báo, Tô Cửu thu ánh mắt khỏi khung cảnh toàn cảnh của vườn dâu phía dưới.

Nhưng vừa liếc qua dòng nhắc nhở của kho chứa, nàng lập tức không dời mắt nổi nữa.

[Dung lượng kho chứa không đủ (bị giới hạn bởi linh khí dự trữ trong Linh Phủ Tâm Mạch, nâng tu vi đến Trúc Nguyên sẽ tăng sức chứa)]

[Không thể thu nhận bản sao ‘Chu Bạch Ngọc (tu sĩ Trúc Nguyên tầng ba)’ *9.]

Tô Cửu: “…”

Một linh cảm chẳng lành chợt dâng lên trong lòng nàng.

Quả nhiên, ngay giây tiếp theo, loạt thông báo tràn kho chứa đã ập đến khiến nàng trở tay không kịp.

[Không gian không đủ, bản sao thứ năm tràn ra ngoài.]

[Không gian không đủ, bản sao thứ sáu tràn ra ngoài.]

[……Bản sao thứ chín tràn ra ngoài.]

Cùng lúc đó, nàng cảm thấy ngực mình – nơi trái tim đặt trong Linh Phủ – nóng rực như bị nung chảy, một luồng tê dại lan dọc xuống cánh tay phải, bỏng rát như da thịt sắp bị thiêu đốt, rồi có thứ gì đó lăn ra ngoài.

“Bộp.”

“Bộp.”



“Bộp.”

Tô Chi Chi há hốc miệng, Tô Tinh Thần cũng quay đầu nhìn sang.

Chu Bạch Ngọc đang đứng trên chiếc cuốc bạc, cao hơn họ ba bốn trượng, nghe thấy âm thanh, cũng cúi đầu nhìn xuống.

Chỉ trong khoảnh khắc, nụ cười trên môi hắn cứng đờ, như thể vừa thấy ma.

Chỉ thấy từ ống tay áo màu xanh đậu đã bị giặt đến bạc màu của Tô Cửu, lăn ra năm vật thể trắng muốt.

13

0

3 tháng trước

4 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.