0 chữ
Chương 42
Chương 42: Không Ngờ Ở Đây Lại Có Người
Nghĩ vậy, Khương Tụ Tụ không nói thêm lời nào, lập tức xuất phát.
Lúc này đã là buổi chiều mà tiết học của người chơi nam kia lại đúng vào buổi chiều.
Cô nghĩ, giáo viên sau khi giảng dạy xong thường sẽ mang theo giáo án và dụng cụ giảng dạy trở về văn phòng, vì thế cô bèn đến văn phòng trước để phục kích chờ người.
Thế nhưng điều khiến cô không ngờ tới là, cô không đợi được người chơi nam kia.
Mà lại đợi được một người khác.
Thầy Vương - người đã biến mất từ hôm qua.
Lúc này, quần áo của thầy Vương lộn xộn, ống quần, giày và cả trong kẽ móng tay đều dính đầy bùn đất màu xám đen, phối hợp với gương mặt mệt mỏi phong trần của anh ta trông vô cùng nhếch nhác.
Chẳng lẽ anh ta đã đi tìm chỗ nào đó trong đêm khuya rồi đào hố chôn xác của Lý Tiêu Tiêu sao?
Khương Tụ Tụ bắt đầu suy đoán trong lòng.
“À, là cô à, Tiểu Khương.”
Thầy Vương sau khi bước vào văn phòng, tất nhiên cũng để ý đến Khương Tụ Tụ.
Ánh mắt anh ta không hề né tránh, ngược lại còn nhìn chằm chằm vào Khương Tụ Tụ, trên mặt nở một nụ cười cứng nhắc và kỳ quái: “Trùng hợp thật… Không ngờ ở đây cũng có người.”
Có thể vì đã gϊếŧ người nên tinh thần bị áp lực quá lớn, cũng có thể anh ta đã chịu ảnh hưởng của cái gọi là “quỷ” trong truyền thuyết, chỉ sau một đêm, cả người thầy Vương đã trở nên hơi điên điên.
Quầng thâm dưới mắt anh ta đen sì, tròng trắng của mắt đầy những tia máu chằng chịt, làn da trắng bệch không có chút huyết sắc nào, phối hợp với vẻ mặt phấn khích kỳ dị một cách vô cớ, trông cực kỳ đáng sợ.
Bị anh ta nhìn chằm chằm như vậy, Khương Tụ Tụ chỉ cảm thấy da đầu tê rần.
Ban đầu cô còn định thăm dò điều gì đó nhưng thấy trạng thái của thầy Vương không ổn, cô chỉ đành gượng gạo kéo kéo khóe môi, cố gắng nở một nụ cười: “A, haha, đúng vậy… Trùng hợp quá, thầy Vương…”
Thầy Vương không trả lời cô mà tiếp tục dùng ánh mắt âm u đáng sợ ấy nhìn cô, khiến toàn thân Khương Tụ Tụ cứng đờ, không dám động đậy.
Phải đến hai, ba phút sau, đợi đến khi Khương Tụ Tụ không nhịn được cử động hai cái, anh ta mới hồi thần lại, thu ánh mắt về.
“Nhà tôi… Có chút chuyện.” Anh ta kéo kéo khóe miệng, cố rặn ra một nụ cười gượng gạo: “Tôi tới viết đơn xin nghỉ phép, cô đừng để ý đến tôi.”
Khương Tụ Tụ: “…”
Nhưng với bộ dạng của thầy thế này, ai mà không để ý cho được?
Khương Tụ Tụ rất muốn phun ra câu này nhưng cô lại hơi sợ thầy Vương.
Cô thậm chí muốn rời khỏi đây ngay lập tức nhưng văn phòng lại chỉ có một lối ra mà bàn làm việc của thầy Vương lại chắn ngay cửa ra vào, muốn đi ra thì nhất định phải đi ngang qua người anh ta.
Cuối cùng, Khương Tụ Tụ chỉ đành ngoan ngoãn gật đầu, lùi ra sau mấy bước.
Thấy vậy, thầy Vương mới hài lòng quay người lại, đi lấy đơn xin nghỉ phép.
Trong lúc thầy Vương đang viết đơn xin nghỉ, vì tò mò, lại thêm phần rảnh rỗi, Khương Tụ Tụ len lén quan sát anh ta một hồi.
Cô để ý thấy, quần áo thầy Vương mặc không phải đồng phục giáo viên quy định mà là bộ đồ tiện cho việc hoạt động.
Trong túi phải có gì đó không rõ, phồng lên rất rõ rệt.
Tay phải anh ta đang viết, còn tay trái lại nắm chặt thành nắm đấm, dường như đang nắm thứ gì đó.
Đó là cái gì?
Lúc này đã là buổi chiều mà tiết học của người chơi nam kia lại đúng vào buổi chiều.
Cô nghĩ, giáo viên sau khi giảng dạy xong thường sẽ mang theo giáo án và dụng cụ giảng dạy trở về văn phòng, vì thế cô bèn đến văn phòng trước để phục kích chờ người.
Thế nhưng điều khiến cô không ngờ tới là, cô không đợi được người chơi nam kia.
Mà lại đợi được một người khác.
Thầy Vương - người đã biến mất từ hôm qua.
Lúc này, quần áo của thầy Vương lộn xộn, ống quần, giày và cả trong kẽ móng tay đều dính đầy bùn đất màu xám đen, phối hợp với gương mặt mệt mỏi phong trần của anh ta trông vô cùng nhếch nhác.
Chẳng lẽ anh ta đã đi tìm chỗ nào đó trong đêm khuya rồi đào hố chôn xác của Lý Tiêu Tiêu sao?
“À, là cô à, Tiểu Khương.”
Thầy Vương sau khi bước vào văn phòng, tất nhiên cũng để ý đến Khương Tụ Tụ.
Ánh mắt anh ta không hề né tránh, ngược lại còn nhìn chằm chằm vào Khương Tụ Tụ, trên mặt nở một nụ cười cứng nhắc và kỳ quái: “Trùng hợp thật… Không ngờ ở đây cũng có người.”
Có thể vì đã gϊếŧ người nên tinh thần bị áp lực quá lớn, cũng có thể anh ta đã chịu ảnh hưởng của cái gọi là “quỷ” trong truyền thuyết, chỉ sau một đêm, cả người thầy Vương đã trở nên hơi điên điên.
Quầng thâm dưới mắt anh ta đen sì, tròng trắng của mắt đầy những tia máu chằng chịt, làn da trắng bệch không có chút huyết sắc nào, phối hợp với vẻ mặt phấn khích kỳ dị một cách vô cớ, trông cực kỳ đáng sợ.
Bị anh ta nhìn chằm chằm như vậy, Khương Tụ Tụ chỉ cảm thấy da đầu tê rần.
Thầy Vương không trả lời cô mà tiếp tục dùng ánh mắt âm u đáng sợ ấy nhìn cô, khiến toàn thân Khương Tụ Tụ cứng đờ, không dám động đậy.
Phải đến hai, ba phút sau, đợi đến khi Khương Tụ Tụ không nhịn được cử động hai cái, anh ta mới hồi thần lại, thu ánh mắt về.
“Nhà tôi… Có chút chuyện.” Anh ta kéo kéo khóe miệng, cố rặn ra một nụ cười gượng gạo: “Tôi tới viết đơn xin nghỉ phép, cô đừng để ý đến tôi.”
Khương Tụ Tụ: “…”
Nhưng với bộ dạng của thầy thế này, ai mà không để ý cho được?
Khương Tụ Tụ rất muốn phun ra câu này nhưng cô lại hơi sợ thầy Vương.
Cuối cùng, Khương Tụ Tụ chỉ đành ngoan ngoãn gật đầu, lùi ra sau mấy bước.
Thấy vậy, thầy Vương mới hài lòng quay người lại, đi lấy đơn xin nghỉ phép.
Trong lúc thầy Vương đang viết đơn xin nghỉ, vì tò mò, lại thêm phần rảnh rỗi, Khương Tụ Tụ len lén quan sát anh ta một hồi.
Cô để ý thấy, quần áo thầy Vương mặc không phải đồng phục giáo viên quy định mà là bộ đồ tiện cho việc hoạt động.
Trong túi phải có gì đó không rõ, phồng lên rất rõ rệt.
Tay phải anh ta đang viết, còn tay trái lại nắm chặt thành nắm đấm, dường như đang nắm thứ gì đó.
Đó là cái gì?
2
0
1 tháng trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
