0 chữ
Chương 19
Chương 19: Không Rõ Thân Phận
Khương Tụ Tụ nhận lấy nước, nhấp một ngụm rồi đặt xuống.
Cô suy nghĩ một chút, kể lại chuyện cô bạn nữ viết thư tình hành xử kỳ lạ, còn cố tình chỉ sai đường cho cô.
“Chuyện đó à…”
Thư Hân nghe xong lời Khương Tụ Tụ kể thì liền trầm ngâm.
“Cô bạn gửi thư tình đó, tôi không rõ thân phận cô ta lắm.” Một lúc sau, Thư Hân mới chậm rãi nói,
“Nhưng tôi từng đọc được trong một bài viết trải nghiệm trò chơi của một người chơi có một câu thế này.”
“Nguy hiểm vĩnh viễn sẽ không biến mất, chỉ có thể trở lại mãnh liệt hơn, nếu cô gian xảo tránh được một lần nguy hiểm nhỏ thì sau đó sẽ rơi vào hiểm cảnh lớn hơn.”
Nguy hiểm vĩnh viễn sẽ không biến mất, chỉ có thể trở lại mãnh liệt hơn?
Khương Tụ Tụ nghe câu đó, ngây người mất vài giây.
Nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận, cô lại bỗng cảm thấy bừng tỉnh.
Không ngoài dự đoán, người chơi đó chắc chắn đã “trúng chiêu” khi lên lớp nên mới trở nên như vậy.
Mà cô, tuy tránh được tiết học bằng một cái cớ nhưng lại không lâu sau đã gặp phải boss đáng sợ hơn – Hứa Bạch.
Trò chơi này vốn dĩ đang hướng dẫn người chơi đối mặt với tất cả hiểm nguy.
Chọn cách trốn tránh nhất thời chỉ khiến họ rơi vào hoàn cảnh càng nguy hiểm hơn trong tương lai.
Cô bạn chỉ sai đường có thể không phải ngẫu nhiên mà là cố ý sắp đặt.
Đó chính là sự trừng phạt mà trò chơi dành cho việc lách luật của Khương Tụ Tụ.
“Vậy thì, đến lượt cô rồi.”
Thư Hân cũng tự rót cho mình một cốc nước, uống một ngụm rồi đưa mắt nhìn về phía Khương Tụ Tụ.
“Làm một cuộc trao đổi đi, cô có thể cho tôi biết vết hằn trên cổ cô đến từ đâu không?”
Cô ấy chớp mắt, mỉm cười dịu dàng nhìn Khương Tụ Tụ, nhẹ nhàng nói: “Quái vật trong phó bản này dường như rất giỏi tấn công tinh thần, tôi chưa từng gặp người chơi nào bị chúng gây thương tổn thực thể cả.”
Thư Hân là một người phụ nữ xinh đẹp với khí chất chững chạc.
Khi cô ấy chủ động giao tiếp, rất dễ khiến người khác sinh thiện cảm.
Ban đầu còn hơi căng thẳng nhưng dưới nụ cười của cô ấy, Khương Tụ Tụ dần dần cũng thấy thoải mái hơn.
Nghe cô ấy hỏi xong, Khương Tụ Tụ nhìn cô ấy một cái, do dự chốc lát rồi chậm rãi nói: “Không phải quái vật đâu… Dấu vết trên cổ tôi là Hứa Bạch để lại.”
Tuy sự việc hơi xấu hổ nhưng cô không phải người thất hứa.
Thư Hân đã cho cô nhiều thông tin như vậy, cô cũng nên đáp lại một chút.
“Hứa Bạch?”
Điều Khương Tụ Tụ không ngờ là, khi nghe đến cái tên đó, gương mặt Thư Hân lại lần đầu hiện lên vẻ nghi hoặc.
“Đó là ai vậy?”
“Là tên của boss.” Khương Tụ Tụ không ngờ Thư Hân lại không biết điều này, vội vàng giải thích: “Hôm nay tôi không đi dạy, sau đó thì gặp anh ta.”
Sau đó, cô kể lại những chuyện xảy ra hôm nay một cách tóm tắt.
Vì thấy xấu hổ nên cô kể rất sơ lược, chỉ nói là Hứa Bạch định gϊếŧ cô nhưng sau khi thấy bức thư tình thì bỏ ý định, còn tự nói tên cho cô biết.
Cô suy nghĩ một chút, kể lại chuyện cô bạn nữ viết thư tình hành xử kỳ lạ, còn cố tình chỉ sai đường cho cô.
“Chuyện đó à…”
Thư Hân nghe xong lời Khương Tụ Tụ kể thì liền trầm ngâm.
“Cô bạn gửi thư tình đó, tôi không rõ thân phận cô ta lắm.” Một lúc sau, Thư Hân mới chậm rãi nói,
“Nhưng tôi từng đọc được trong một bài viết trải nghiệm trò chơi của một người chơi có một câu thế này.”
“Nguy hiểm vĩnh viễn sẽ không biến mất, chỉ có thể trở lại mãnh liệt hơn, nếu cô gian xảo tránh được một lần nguy hiểm nhỏ thì sau đó sẽ rơi vào hiểm cảnh lớn hơn.”
Nguy hiểm vĩnh viễn sẽ không biến mất, chỉ có thể trở lại mãnh liệt hơn?
Khương Tụ Tụ nghe câu đó, ngây người mất vài giây.
Không ngoài dự đoán, người chơi đó chắc chắn đã “trúng chiêu” khi lên lớp nên mới trở nên như vậy.
Mà cô, tuy tránh được tiết học bằng một cái cớ nhưng lại không lâu sau đã gặp phải boss đáng sợ hơn – Hứa Bạch.
Trò chơi này vốn dĩ đang hướng dẫn người chơi đối mặt với tất cả hiểm nguy.
Chọn cách trốn tránh nhất thời chỉ khiến họ rơi vào hoàn cảnh càng nguy hiểm hơn trong tương lai.
Cô bạn chỉ sai đường có thể không phải ngẫu nhiên mà là cố ý sắp đặt.
Đó chính là sự trừng phạt mà trò chơi dành cho việc lách luật của Khương Tụ Tụ.
“Vậy thì, đến lượt cô rồi.”
Thư Hân cũng tự rót cho mình một cốc nước, uống một ngụm rồi đưa mắt nhìn về phía Khương Tụ Tụ.
“Làm một cuộc trao đổi đi, cô có thể cho tôi biết vết hằn trên cổ cô đến từ đâu không?”
Thư Hân là một người phụ nữ xinh đẹp với khí chất chững chạc.
Khi cô ấy chủ động giao tiếp, rất dễ khiến người khác sinh thiện cảm.
Ban đầu còn hơi căng thẳng nhưng dưới nụ cười của cô ấy, Khương Tụ Tụ dần dần cũng thấy thoải mái hơn.
Nghe cô ấy hỏi xong, Khương Tụ Tụ nhìn cô ấy một cái, do dự chốc lát rồi chậm rãi nói: “Không phải quái vật đâu… Dấu vết trên cổ tôi là Hứa Bạch để lại.”
Tuy sự việc hơi xấu hổ nhưng cô không phải người thất hứa.
Thư Hân đã cho cô nhiều thông tin như vậy, cô cũng nên đáp lại một chút.
“Hứa Bạch?”
“Đó là ai vậy?”
“Là tên của boss.” Khương Tụ Tụ không ngờ Thư Hân lại không biết điều này, vội vàng giải thích: “Hôm nay tôi không đi dạy, sau đó thì gặp anh ta.”
Sau đó, cô kể lại những chuyện xảy ra hôm nay một cách tóm tắt.
Vì thấy xấu hổ nên cô kể rất sơ lược, chỉ nói là Hứa Bạch định gϊếŧ cô nhưng sau khi thấy bức thư tình thì bỏ ý định, còn tự nói tên cho cô biết.
4
0
1 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
