0 chữ
Chương 20
Chương 20
Tuy nhiên, Triệu Yến Hoa phát hiện, cho đến tận bây giờ, Sở Dao Quang vẫn chưa hề nhận ra sự chênh lệch về thời gian giữa hai người bọn họ.
Điều này khiến hắn không khỏi nhớ tới một vài ký ức trước khi vào lãnh cung. Khi ấy, hắn từng nghe kể một vài câu chuyện thần thoại, ví như "trên trời một ngày, dưới trần một năm". Cộng thêm việc hiện tại rõ ràng cảm nhận được sự khác biệt trong nhận thức về thời gian giữa hai người, hắn càng thêm tin chắc thân phận của Sở Dao Quang chính là tiên tử đến từ thiên giới.
Sở Dao Quang thay thuốc mới cho Triệu Yến Hoa xong, nhìn bình thuốc đã sắp cạn, nàng thu cất lại, sau đó vỗ vỗ tay, ánh mắt đảo quanh một lượt.
"Thuốc ta vừa mang đến cho đệ, sao dùng hết nhanh như vậy? Còn bánh bao ta đưa, đệ cũng ăn hết rồi à?"
Triệu Yến Hoa mím môi, rơi vào im lặng. Hắn không biết có nên nói cho Sở Dao Quang biết tình trạng thời gian không tương xứng giữa hai người hay không.
Đối mặt với sự im lặng của Triệu Yến Hoa, Sở Dao Quang cũng chỉ biết bất đắc dĩ thở dài. Trong lòng nàng đoán rằng, nhất định là Triệu Yến Hoa từng bị đói quá sợ rồi, giờ đây được ăn thức ăn tươi mới, tất nhiên không muốn ăn đồ đã ôi thiu, thế nên mới nhanh chóng dùng hết sạch sẽ như vậy.
“Vậy ta lại đến Ngự Thiện phòng và Thái Y viện thêm lần nữa, đệ đợi ta một lát.”
Nói xong, Sở Dao Quang liền đứng dậy ra cửa. Triệu Yến Hoa theo bản năng định giơ tay giữ lấy Sở Dao Quang, nhưng rất nhanh lại rụt tay trở về. Có điều hành động này quá rõ ràng, đương nhiên đã bị Sở Dao Quang phát hiện.
Nàng hiếu kỳ hỏi: “Lần này sao không cản ta? Không sợ ta đi mất sao?”
Triệu Yến Hoa nhìn về phía Sở Dao Quang, khuôn mặt hiện lên một nụ cười, từng chữ từng chữ rõ ràng nói: “Ta biết tỷ sẽ quay lại.”
Sở Dao Quang bật cười bất đắc dĩ: “Được rồi, vậy đệ chờ ta nhé!”
Nhìn theo bóng Sở Dao Quang bước ra khỏi Vân Thủy Các, nét giả vờ nhẹ nhõm trên mặt Triệu Yến Hoa mới dần tan biến đi.
Ngay giây phút tiếp theo, chân mày hắn lại cau chặt.
Tuy rằng mỗi lần Sở Dao Quang đến, đều có thể ở bên cạnh Triệu Yến Hoa được vài canh giờ, nhưng hắn vẫn không dám chắc liệu mỗi lần Sở Dao Quang đều sẽ đợi đến khi trời tối mới biến mất hay không. Nếu như có một lần nào đó, nàng vừa rời khỏi Vân Thủy Các đã lập tức biến mất thì sao?
Nhưng mà Triệu Yến Hoa nghĩ, nếu bản thân đã may mắn có cơ hội gặp được Sở Dao Quang, vậy thì hiện tại hy vọng lớn nhất của hắn cũng không chỉ dừng lại ở việc được nàng ở bên nói chuyện nữa rồi.
Hắn muốn khỏe lại, muốn được ăn no, không bị đánh đập nữa. Nếu như có thể, hắn còn mong đôi mắt mình cũng hồi phục, muốn nhìn thấy dáng vẻ của Sở Dao Quang, muốn rời khỏi Vân Thủy Các, rời khỏi cung điện đang giam giữ hắn này…
Dẫu cho không còn làm hoàng tử nữa, thì ra thế giới bên ngoài cũng tốt hơn ở nơi này.
Có điều những nguyện vọng này hình như hơi vượt quá mong đợi rồi, suy cho cùng nếu Sở Dao Quang thực sự là một tiên nữ vô cùng lợi hại, đáng lẽ nàng đã sớm chữa khỏi đôi mắt của hắn mới đúng.
Nghĩ tới đây, trên gương mặt Triệu Yến Hoa thoáng hiện lên một nụ cười khổ sở.
Nhưng cũng không sao cả, không thể vung tay một cái đã chữa lành đôi mắt hắn, chuyện này cũng đâu phải lỗi của Sở Dao Quang. Có thể sống được những ngày như hiện tại, hắn đã cảm thấy vô cùng thỏa mãn rồi, chẳng lý nào lại đi trách nàng.
Nghĩ tới đây, hắn lại bắt đầu mong ngóng Sở Dao Quang quay trở lại. Có điều lần này Triệu Yến Hoa không còn ngồi yên lo âu như trước, băn khoăn không biết Sở Dao Quang liệu có thật sự trở về hay không nữa. Thay vào đó, hắn đứng dậy mò mẫm, bắt đầu thu dọn căn phòng.
Hắn nghĩ, tiên nữ hẳn là thích sạch sẽ, căn phòng bừa bộn thế này chắc chắn Sở Dao Quang sẽ không vừa mắt.
Vì vậy mấy ngày nay, Triệu Yến Hoa rảnh rỗi không có việc gì làm đều sẽ dọn dẹp lại phòng ốc. Tuy động tác rất chậm nhưng hắn làm việc cực kỳ tỉ mỉ. Một lát sau, hắn nghe thấy bên ngoài phòng có động tĩnh.
Triệu Yến Hoa vui mừng, không ngờ Sở Dao Quang lại quay về nhanh đến thế.
Hắn mò mẫm đi ra ngoài cửa, nhưng người đứng trước cửa lại không phải Sở Dao Quang, mà là một người ăn mặc giống thái giám đang khom người, động tác chậm rãi đặt hộp thức ăn trong tay xuống.
Điều này khiến hắn không khỏi nhớ tới một vài ký ức trước khi vào lãnh cung. Khi ấy, hắn từng nghe kể một vài câu chuyện thần thoại, ví như "trên trời một ngày, dưới trần một năm". Cộng thêm việc hiện tại rõ ràng cảm nhận được sự khác biệt trong nhận thức về thời gian giữa hai người, hắn càng thêm tin chắc thân phận của Sở Dao Quang chính là tiên tử đến từ thiên giới.
Sở Dao Quang thay thuốc mới cho Triệu Yến Hoa xong, nhìn bình thuốc đã sắp cạn, nàng thu cất lại, sau đó vỗ vỗ tay, ánh mắt đảo quanh một lượt.
"Thuốc ta vừa mang đến cho đệ, sao dùng hết nhanh như vậy? Còn bánh bao ta đưa, đệ cũng ăn hết rồi à?"
Triệu Yến Hoa mím môi, rơi vào im lặng. Hắn không biết có nên nói cho Sở Dao Quang biết tình trạng thời gian không tương xứng giữa hai người hay không.
“Vậy ta lại đến Ngự Thiện phòng và Thái Y viện thêm lần nữa, đệ đợi ta một lát.”
Nói xong, Sở Dao Quang liền đứng dậy ra cửa. Triệu Yến Hoa theo bản năng định giơ tay giữ lấy Sở Dao Quang, nhưng rất nhanh lại rụt tay trở về. Có điều hành động này quá rõ ràng, đương nhiên đã bị Sở Dao Quang phát hiện.
Nàng hiếu kỳ hỏi: “Lần này sao không cản ta? Không sợ ta đi mất sao?”
Triệu Yến Hoa nhìn về phía Sở Dao Quang, khuôn mặt hiện lên một nụ cười, từng chữ từng chữ rõ ràng nói: “Ta biết tỷ sẽ quay lại.”
Nhìn theo bóng Sở Dao Quang bước ra khỏi Vân Thủy Các, nét giả vờ nhẹ nhõm trên mặt Triệu Yến Hoa mới dần tan biến đi.
Ngay giây phút tiếp theo, chân mày hắn lại cau chặt.
Tuy rằng mỗi lần Sở Dao Quang đến, đều có thể ở bên cạnh Triệu Yến Hoa được vài canh giờ, nhưng hắn vẫn không dám chắc liệu mỗi lần Sở Dao Quang đều sẽ đợi đến khi trời tối mới biến mất hay không. Nếu như có một lần nào đó, nàng vừa rời khỏi Vân Thủy Các đã lập tức biến mất thì sao?
Nhưng mà Triệu Yến Hoa nghĩ, nếu bản thân đã may mắn có cơ hội gặp được Sở Dao Quang, vậy thì hiện tại hy vọng lớn nhất của hắn cũng không chỉ dừng lại ở việc được nàng ở bên nói chuyện nữa rồi.
Hắn muốn khỏe lại, muốn được ăn no, không bị đánh đập nữa. Nếu như có thể, hắn còn mong đôi mắt mình cũng hồi phục, muốn nhìn thấy dáng vẻ của Sở Dao Quang, muốn rời khỏi Vân Thủy Các, rời khỏi cung điện đang giam giữ hắn này…
Có điều những nguyện vọng này hình như hơi vượt quá mong đợi rồi, suy cho cùng nếu Sở Dao Quang thực sự là một tiên nữ vô cùng lợi hại, đáng lẽ nàng đã sớm chữa khỏi đôi mắt của hắn mới đúng.
Nghĩ tới đây, trên gương mặt Triệu Yến Hoa thoáng hiện lên một nụ cười khổ sở.
Nhưng cũng không sao cả, không thể vung tay một cái đã chữa lành đôi mắt hắn, chuyện này cũng đâu phải lỗi của Sở Dao Quang. Có thể sống được những ngày như hiện tại, hắn đã cảm thấy vô cùng thỏa mãn rồi, chẳng lý nào lại đi trách nàng.
Nghĩ tới đây, hắn lại bắt đầu mong ngóng Sở Dao Quang quay trở lại. Có điều lần này Triệu Yến Hoa không còn ngồi yên lo âu như trước, băn khoăn không biết Sở Dao Quang liệu có thật sự trở về hay không nữa. Thay vào đó, hắn đứng dậy mò mẫm, bắt đầu thu dọn căn phòng.
Hắn nghĩ, tiên nữ hẳn là thích sạch sẽ, căn phòng bừa bộn thế này chắc chắn Sở Dao Quang sẽ không vừa mắt.
Vì vậy mấy ngày nay, Triệu Yến Hoa rảnh rỗi không có việc gì làm đều sẽ dọn dẹp lại phòng ốc. Tuy động tác rất chậm nhưng hắn làm việc cực kỳ tỉ mỉ. Một lát sau, hắn nghe thấy bên ngoài phòng có động tĩnh.
Triệu Yến Hoa vui mừng, không ngờ Sở Dao Quang lại quay về nhanh đến thế.
Hắn mò mẫm đi ra ngoài cửa, nhưng người đứng trước cửa lại không phải Sở Dao Quang, mà là một người ăn mặc giống thái giám đang khom người, động tác chậm rãi đặt hộp thức ăn trong tay xuống.
9
0
3 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
