0 chữ
Chương 7
Chương 2.1: Hometown
Sau khi trở về từ festival của For You, Hạo, Gia và Vân trở lại với cuộc sống thường nhật của mình. Cả ba đều là kiểu người khá kín tiếng về cuộc sống riêng nên ít khi đăng bài lên mạng xã hội, nếu có thì phần lớn nội dung đều là về mấy bé mèo mình nuôi. Mỗi lần một trong ba người đăng bài thì hai người còn lại đều sẽ nhấn thích hoặc bình luận vài dòng, hỏi thăm mèo của người đăng bài thế nào rồi, thi thoảng còn trao đổi cách chăm mèo ở phần bình luận.
oOo
Bộ phim ngắn tự sản xuất đầu tiên của studio Hometown tạo được tiếng vang khá tốt, nhận được rất nhiều phản hồi tích cực. Vốn dĩ đây là phép thử đầu tiên của studio trong việc thăm dò khả năng tiến vào thị trường sản xuất phim ảnh nên khi nó đạt được sự thành công ngoài mong đợi thì mọi người bắt đầu lên kế hoạch chi tiết cho những bước tiếp theo.
Hôm nay các thành viên cốt cán của Hometown có một buổi họp bàn về kế hoạch phát triển mảng phim ngắn, lĩnh vực đầu tiên mà Hometown chọn để phát triển trong thị trường phim ảnh. Những thành viên đó là Hạo, Nam, Lam – đạo diễn hình ảnh, Ái – tổ trưởng tổ hành chính, Quốc – tổ trưởng tổ hậu kỳ, Văn – tổ trưởng tổ thiết bị, đạo cụ và Như – phụ trách nhân sự của studio. Trong buổi họp, ngoài nội dung của kế hoạch, mọi người còn nhất trí rằng sẽ cần phải tuyển thêm người cho một vài vị trí quan trọng. Tuy sau bốn năm hoạt động, nhân sự của studio không còn ít ỏi như những ngày đầu nhưng vì đây là một kế hoạch lớn và là bước đệm quan trọng về sau nên Hometown sẽ vẫn cần thêm người.
“Tổ biên kịch cần thêm một người.”
Nam giơ tay khi Hạo hỏi những tổ nào cần thêm người cho kế hoạch này.
“Tổ quay phim cũng cần thêm người.”
Một giọng nữ dịu dàng vang lên. Lam nghĩ nếu muốn phát triển mảng phim ảnh lâu dài thì cô cần thêm vài thợ quay phim giỏi: “Cho chị hai người nhé.”
“Có thể tuyển thêm một người cho tổ hành chính được không ạ?”
Ái rụt rè giơ tay: “Dạo này việc của tổ hành chính nhiều lên dần, em với Bảo sợ sắp tới sẽ không lo nổi ạ.”
“Được chứ. Còn tổ hậu kỳ thì sao? Mày cần thêm người không Quốc?”
Hạo hỏi.
“Tao nghĩ tạm thời không cần đâu, bọn tao vẫn xoay sở được.”
Quốc lật nhìn bản kế hoạch trong tay lần nữa: “Khi nào cần tao sẽ nói.”
“Ok, vậy khi nào cần thì nói với tao.”
Hạo gật đầu với Quốc.
“Anh Văn thì sao ạ?”
“Để anh xem. Nếu chú mày muốn đầu tư thêm về trang thiết bị, chất lượng đạo cụ các thứ thì cho anh thêm hai người nữa được không?”
“Tất nhiên là được.”
Hạo nhanh chóng đồng ý với Văn: “Kế hoạch này chỉ là bước đầu tiên của cả một chặng đường dài hơi phía trước nên Hạo mong rằng mỗi bước trong kế hoạch đều được thực hiện đến mức tốt nhất có thể. Nếu có bất cứ yêu cầu gì, mong mọi người hãy nêu lên để chúng ta cùng nhau xem xét.”
“Ok!”
Những người còn lại trả lời một cách ăn ý.
“Vậy chị Như một lát nữa giúp em thống kê lại số người cần tuyển của các tổ rồi gửi kế hoạch tuyển dụng cho em nha.”
“Được, cứ để chị lo.”
Như vui vẻ đưa tay ra dấu “ok”.
“Được rồi, cuộc họp hôm nay đến đây là kết thúc. Mọi người có thể trở về tiếp tục công việc rồi. Cảm ơn mọi người.”
Hạo vừa dứt lời thì mọi người lần lượt đứng lên và rời khỏi phòng họp.
oOo
Ký túc xá trường đại học H tại thành phố H cho phép sinh viên được đăng ký ở lại hè nên suốt bốn năm đại học Vân đều ở đây, sau khi tốt nghiệp cô mới ra ngoài thuê nhà. Vì nhiều lý do khác nhau, từ khi lên đại học, Vân rất ít khi trở về nhà, chỉ mỗi dịp Tết là cô sẽ về vài ngày để thăm một người hàng xóm của mình.
Khoảng hơn năm năm trước, vào một buổi trưa của kỳ nghỉ hè năm nhất, nhiệt độ ngoài trời lên đến 30, 31 độ C, Vân nằm một mình trong phòng ký túc xá với tiếng máy lạnh thổi vù vù, bên cạnh là một cái tô đựng mận đã xắt thành miếng. Do không có lịch làm thêm nên Vân đang vào For You tìm gì đó xem để gϊếŧ thời gian. Ba người bạn cùng phòng ký túc xá của Vân đã trở về nhà sau ngày thi học kỳ cuối cùng. Bây giờ họ chắc là đang ở nhà tận hưởng chuỗi ngày được bố mẹ cưng như trứng, hứng như hoa hoặc đang nằm tắm nắng ở một bãi biển nào đó.
Dạo đó, có một bộ phim điện ảnh đề tài trinh thám đang chiếu thu hút được rất nhiều sự quan tâm. Nội dung của nó có thể được tóm tắt thế này, một thi thể được tìm thấy trong một căn hộ chung cư, cảnh sát đến hiện trường và biết được vào ngày xảy ra vụ án, có sáu người quen của nạn nhân từng đến căn hộ của người này. Thời gian đầu khi điều tra, cảnh sát không tìm thấy động cơ gϊếŧ người của bất cứ ai trong cả sáu người. Nhưng sau đó, một điều tra viên đã tìm ra một bằng chứng đặc biệt, thông qua bằng chứng đó và việc hỏi cung từng người, động cơ gây án của sáu nghi phạm lần lượt xuất hiện. Nhìn chung, ý kiến về bộ phim chia thành hai chiều rõ rệt, những người khen thì khen hết lời, những người chê thì cũng chê hết lời. Những lời khen phần lớn dành cho cách xây dựng câu chuyện độc đáo, mới lạ, tạo được bất ngờ khi tiết lộ hung thủ, cách dựng phim cũng gây hồi hộp vừa đủ. Ngược lại, nhiều người khác cho rằng việc cho từng nghi phạm một câu chuyện hoàn chỉnh hơi mất thời gian, làm loãng tuyến truyện chính, khiến bộ phim không giống phim trinh thám mà giống như phim tài liệu về cuộc đời của các nghi phạm, xem được một lúc là bắt đầu thấy buồn ngủ.
Và tại khu chuyên mục Phim ảnh trên For You, không gì bất ngờ khi số lượng các bài phân tích, đánh giá, thảo luận về bộ phim điện ảnh này lên đến hàng chục ngàn. Vân lướt một lúc trong trang kết quả tìm kiếm của từ khóa về phim thì vô tình nhìn thấy một bài phân tích khá đặc biệt, tiêu đề của nó là “Từ phim điện ảnh A, chúng ta học hỏi được gì về cách kể câu chuyện của nghi phạm trong một bộ phim trinh thám?”. Một bài viết mà trọng tâm của nó không phải khen chê mà là có thể học hỏi được những gì.
Vài hôm trước, Vân cũng đã đến rạp để xem bộ phim này. Tuy nhiều người nói việc cho mỗi nghi phạm một câu chuyện hoàn chỉnh là không cần thiết nhưng Vân nghĩ đây cũng là một cách để khắc họa nhân vật, tất nhiên cô cũng cho rằng nên gãy gọn hơn trong cách kể. Bây giờ, khi nhìn thấy một bài viết về đúng chủ đề mình quan tâm, tính tò mò của Vân lập tức bị kí©h thí©ɧ. Cô nhấn vào bài để xem và hoàn toàn bị chinh phục bởi tư duy và cách phân tích của người viết. Vân vào trang chủ của tài khoản này và phát hiện người này là sinh viên ngành Phim ảnh và Truyền thông, chẳng trách bài viết vừa thú vị lại vừa chuyên nghiệp như vậy. Xem được một lúc, Vân phát hiện người này đăng bài khá thường xuyên, chủ yếu đều là các bài phân tích, đánh giá về phim điện ảnh. Cô cảm thấy cách người này viết đánh giá, phân tích về phim rất hợp với gu mình nên quyết định nhất nút theo dõi. Người đó chính là Hạo.
Ban đầu, Vân xem Hạo live stream chỉ đơn giản là muốn nhìn mặt vị blooger có tư duy thú vị kia thôi. Lần đó là vào khoảng nửa năm sau khi cô theo dõi Hạo trên For You. Ồ, đẹp trai thật đấy, Vân cảm thán sau khi vào phòng stream của Hạo. Sau khoảng 10 phút trò chuyện linh tinh với mọi người, Hạo bắt đầu giới thiệu về trò chơi mà anh sẽ chơi. Đây là một trò chơi thể loại trinh thám, người chơi sẽ vào vai một cảnh sát trẻ, phải thông qua việc giải mật mã để thu thập thông tin và điều tra chân tướng của một vụ án. Vân biết trò này, một người bạn cùng phòng của cô cũng là dân cuồng trò chơi điện tử, mấy hôm trước cô ấy còn đãi mọi người trong phòng một chầu trà sữa vì bản thân đã qua được màn cuối cùng. Kết thúc buổi live hôm đó, Vân nghĩ thì ra xem live stream cũng có thể thú vị thế này, lần sau cô sẽ tiếp tục xem.
Khi ấy, Vân vừa tốt nghiệp đại học không lâu. Tính luôn cả thời gian thực tập, Vân đã làm việc tại phòng tham vấn tâm lý được hơn nửa năm. Vị trí của cô là hỗ trợ quản lý danh sách các thân chủ của phòng tham vấn, sắp xếp lịch hẹn cho thân chủ và các tham vấn viên. Thi thoảng, khi nhận được sự cho phép, Vân sẽ vào phòng tham vấn để quan sát quá trình làm việc giữa nhà tâm lý và thân chủ. Sau đó cô sẽ trao đổi những thông tin mình rút ra được trong quá trình đó với người hướng dẫn để phục vụ cho quá trình học tập, vì nếu muốn trở thành một nhà trị liệu tâm lý chuyên nghiệp, Vân nghĩ mình cần phải học đến ít nhất là bậc thạc sĩ. Thời gian đầu mọi thứ rất suông sẻ nhưng càng về sau, cô càng cảm thấy bản thân mình không thuộc về công việc này. Không phải cô không thích Tâm lý học nữa, chỉ là cô cảm thấy việc trở thành một nhà trị liệu chuyên nghiệp không hợp với mình. Cô có thể dùng kiến thức tâm lý đã học để dùng vào một công việc khác. Và cũng chính lúc này, cô nhận ra mình thích công việc viết lách và rất tận hưởng cảm giác dùng câu chuyện, nhân vật để truyền đi một thông điệp nào đó.
Rất nhiều người có một định kiến như thế này, khi nhìn vào tên của một ngành học thì họ đều cho rằng khi ra trường người học phải làm công việc có tên giống với ngành học đó, chẳng hạn như ngành Toán thì phải đi dạy Toán, ngành Văn học thì phải đi dạy Văn, học Công nghệ thông tin thì đi sửa máy tính trong khi thực tế thì không như vậy. Ngành Toán có thể làm những công việc về kinh tế, tài chính, ngành Văn có thể trở thành nhà văn, biên kịch, nhà báo, ngành Công nghệ thông tin không chỉ có sửa máy tính mà còn có thể thiết kế game, thiết kế ứng dụng dự đoán giá cổ phiếu.
Ngành Tâm lý học cũng không nằm ngoài những ngành học chịu nhiều định kiến, thậm chí là nó còn có phần nặng nề hơn khi nhiều người gần như không biết ngành này có thể làm được gì hoặc cho rằng những người tốt nghiệp ngành học này chỉ có thể làm nhà trị liệu, giáo viên dạy trẻ đặc biệt hay giảng viên trong trường đại học. Nhưng như thầy hướng dẫn của Vân trong kỳ thực tập từng nói, Tâm lý học là một ngành học về con người, chỉ cần có con người, những kiến thức về Tâm lý học sẽ luôn có thể ứng dụng được, dù mấy đứa có chọn ở nhà làm nội trợ thì cũng có thể dùng nó để nuôi dạy con, chăm sóc gia đình. Bản thân Vân khi nói với mọi người ngành học của mình đều gặp phải những ánh mắt nghi hoặc, khó hiểu, đôi khi còn có người dùng giọng chất vấn hỏi rằng tại sao cô lại chọn nó. Vân đã từng thử giải thích với mọi người Tâm lý học là gì, có thể làm được những gì nhưng họ chỉ gật đầu cho có lệ nên lâu dần Vân cũng không trả lời nữa, cô chỉ cười rồi tìm vài câu lấp liếʍ cho qua chuyện.
Cũng vì lẽ đó mà dù suy nghĩ thay đổi công việc đã nhen nhóm trong lòng nhưng Vân vẫn chần chừ không dám thực hiện. Con người là một loài động vật có tính xã hội, muốn vượt qua định kiến và sống đúng với mong muốn của bản thân không phải một chuyện dễ dàng, Vân cũng như vậy. Cô đã suy nghĩ rất lâu, cho đến một ngày cuối năm kia. Hôm đó, Hạo live stream như đã thông báo. Thay vì nhanh chóng vào trò chơi như mọi lần thì Hạo lại dành gần một giờ đồng hồ để trò chuyện với mọi người. Có một người xem đã sử dụng chức năng để lại lời nhắn cho chủ phòng stream để hỏi một câu thế này: “Năm sau em tốt nghiệp rồi, em muốn học tiếp lên thạc sĩ nhưng mọi người xung quanh đều khuyên em nên đi làm để lấy kinh nghiệm. Anh nghĩ em nên chọn cái nào đây ạ?” Sau khi lời nhắn hiện lên màn hình, khung bình luận lập tức sôi nổi hẳn lên. Có lẽ là vì cuối năm rồi, mọi người đều đang suy nghĩ, lên kế hoạch cho năm mới nên khi gặp câu hỏi có tính “thời sự” này, ai ai cũng giành nêu ý kiến của mình. Vân cảm thấy câu hỏi này có chút tương tự với vấn đề mình đang gặp phải nên dồn hết sự chú ý vào màn hình, cốt muốn nghe được câu trả lời từ Hạo, một người mà cô cho rằng có cách suy nghĩ và nhìn nhận mọi thứ rất khác biệt. Cô muốn biết anh sẽ khuyên người đó chọn gì.
Ngoài dự đoán của Vân, Hạo không khuyên người xem đó nên chọn gì, anh chỉ nói rằng nếu người đó cảm thấy thật sự cần thiết phải học lên thì cứ học, nếu cảm thấy có thể đi làm một thời gian rồi học cũng không sao thì có thể chọn đi làm. Và có một câu nói khi đó của Hạo khiến Vân nhớ mãi đến tận sau này: “Dù em chọn gì, anh và mọi người trong phòng stream đều sẽ ủng hộ em, đều sẽ tự hào về em. Và dù thế nào, em cũng phải nhớ cảm ơn bản thân vì đã dũng cảm đưa ra lựa chọn nhé!” Khi nghe câu nói đó, không hiểu sao Vân đã bật khóc, cô khóc rất nhiều. Không lâu sau đó, Vân từ chức khỏi công việc tại phòng tham vấn và tập trung phát triển công việc viết lách của mình. Chưa đầy nửa năm, cô đã ký hợp đồng với For You, trở thành tác giả chính thức tại khu Văn học của nền tảng này.
oOo
Hôm nay Vân cũng mang laptop ra một quán cà phê nào đó trong thành phố để hoàn thành chương tiếp theo cho quyển tiểu thuyết vừa bắt đầu đăng tải không lâu của mình. Nội dung của quyển tiểu thuyết lần này kể về một nhóm thanh niên và chuyến hành trình đi tìm kho báu do một thợ săn kho báu lừng danh để lại. Đây là lần đầu tiên cô thử sức mình với thể loại này. Trước mắt, phản hồi của mọi người dành cho nó tương đối khả quan. Cô hy vọng mình sẽ thu hút thêm nhiều độc giả mới nhờ vào quyển tiểu thuyết này.
Sau khi hoàn thành nội dung công việc của hôm nay, Vân nhìn ra ngoài trời và giật mình vì thấy trời đã sụp tối. Cô đưa mắt xuống chiếc đồng hồ đeo tay của mình, bây giờ là khoảng 18 giờ 30, cô đã ngồi ở đây gần năm tiếng đồng hồ rồi. Vân nghĩ mình nên mua gì đó cho bữa tối, cô mệt đến mức không muốn nấu nướng gì cả. Vậy là Vân rời khỏi quán cà phê trở về căn chung cư một người đang thuê của mình.
Vừa vào đến nhà, cô nhanh chóng dùng điện thoại đặt một phần gà rán và một phần cá viên phô mai. Xong xuôi, cô tiện tay ném điện thoại lên bộ ghế sô pha rồi bước vào phòng tắm. Cô vừa tắm xong thì bữa tối cũng vừa đến. Vân mở tủ lạnh lấy một lon bia rồi đến ngồi bệt xuống chỗ bàn trà phía trước ghế sô pha, mở ti vi và chọn một bộ phim điện ảnh đề tài trinh thám, bé mèo Ca Cao bước đến nằm dài bên cạnh cô. Cô vừa xem phim vừa thưởng thức bữa tối của mình. Ngoài trời, mưa bắt đầu rơi.
Trước khi đi ngủ, Vân theo thói quen dạo một vòng For You. Cô vừa mở phần mềm trên điện thoại ra thì thấy phần thông báo hoạt động mới của tài khoản người dùng đang theo dõi có một chấm đỏ bắt mắt. Mở khung thông báo ra thì Vân thấy tài khoản đăng bài là tài khoản chính thức của studio Hometown, cô nhấn chọn vào bài viết để đọc rõ hơn. Nội dung đại khái là hiện tại studio đang cần tuyển thêm người: một vị trí biên kịch, hai vị trí quay phim, hai vị trí phụ trách thiết bị, đạo cụ và một vị trí hành chính. Biên kịch sao? Hometown đang tuyển biên kịch? Có một ý tưởng gì đó vừa lóe lên trong đầu Vân.
oOo
Bộ phim ngắn tự sản xuất đầu tiên của studio Hometown tạo được tiếng vang khá tốt, nhận được rất nhiều phản hồi tích cực. Vốn dĩ đây là phép thử đầu tiên của studio trong việc thăm dò khả năng tiến vào thị trường sản xuất phim ảnh nên khi nó đạt được sự thành công ngoài mong đợi thì mọi người bắt đầu lên kế hoạch chi tiết cho những bước tiếp theo.
“Tổ biên kịch cần thêm một người.”
Nam giơ tay khi Hạo hỏi những tổ nào cần thêm người cho kế hoạch này.
Một giọng nữ dịu dàng vang lên. Lam nghĩ nếu muốn phát triển mảng phim ảnh lâu dài thì cô cần thêm vài thợ quay phim giỏi: “Cho chị hai người nhé.”
“Có thể tuyển thêm một người cho tổ hành chính được không ạ?”
Ái rụt rè giơ tay: “Dạo này việc của tổ hành chính nhiều lên dần, em với Bảo sợ sắp tới sẽ không lo nổi ạ.”
“Được chứ. Còn tổ hậu kỳ thì sao? Mày cần thêm người không Quốc?”
Hạo hỏi.
“Tao nghĩ tạm thời không cần đâu, bọn tao vẫn xoay sở được.”
Quốc lật nhìn bản kế hoạch trong tay lần nữa: “Khi nào cần tao sẽ nói.”
“Ok, vậy khi nào cần thì nói với tao.”
Hạo gật đầu với Quốc.
“Anh Văn thì sao ạ?”
“Để anh xem. Nếu chú mày muốn đầu tư thêm về trang thiết bị, chất lượng đạo cụ các thứ thì cho anh thêm hai người nữa được không?”
Hạo nhanh chóng đồng ý với Văn: “Kế hoạch này chỉ là bước đầu tiên của cả một chặng đường dài hơi phía trước nên Hạo mong rằng mỗi bước trong kế hoạch đều được thực hiện đến mức tốt nhất có thể. Nếu có bất cứ yêu cầu gì, mong mọi người hãy nêu lên để chúng ta cùng nhau xem xét.”
“Ok!”
Những người còn lại trả lời một cách ăn ý.
“Vậy chị Như một lát nữa giúp em thống kê lại số người cần tuyển của các tổ rồi gửi kế hoạch tuyển dụng cho em nha.”
“Được, cứ để chị lo.”
Như vui vẻ đưa tay ra dấu “ok”.
“Được rồi, cuộc họp hôm nay đến đây là kết thúc. Mọi người có thể trở về tiếp tục công việc rồi. Cảm ơn mọi người.”
Hạo vừa dứt lời thì mọi người lần lượt đứng lên và rời khỏi phòng họp.
oOo
Ký túc xá trường đại học H tại thành phố H cho phép sinh viên được đăng ký ở lại hè nên suốt bốn năm đại học Vân đều ở đây, sau khi tốt nghiệp cô mới ra ngoài thuê nhà. Vì nhiều lý do khác nhau, từ khi lên đại học, Vân rất ít khi trở về nhà, chỉ mỗi dịp Tết là cô sẽ về vài ngày để thăm một người hàng xóm của mình.
Khoảng hơn năm năm trước, vào một buổi trưa của kỳ nghỉ hè năm nhất, nhiệt độ ngoài trời lên đến 30, 31 độ C, Vân nằm một mình trong phòng ký túc xá với tiếng máy lạnh thổi vù vù, bên cạnh là một cái tô đựng mận đã xắt thành miếng. Do không có lịch làm thêm nên Vân đang vào For You tìm gì đó xem để gϊếŧ thời gian. Ba người bạn cùng phòng ký túc xá của Vân đã trở về nhà sau ngày thi học kỳ cuối cùng. Bây giờ họ chắc là đang ở nhà tận hưởng chuỗi ngày được bố mẹ cưng như trứng, hứng như hoa hoặc đang nằm tắm nắng ở một bãi biển nào đó.
Dạo đó, có một bộ phim điện ảnh đề tài trinh thám đang chiếu thu hút được rất nhiều sự quan tâm. Nội dung của nó có thể được tóm tắt thế này, một thi thể được tìm thấy trong một căn hộ chung cư, cảnh sát đến hiện trường và biết được vào ngày xảy ra vụ án, có sáu người quen của nạn nhân từng đến căn hộ của người này. Thời gian đầu khi điều tra, cảnh sát không tìm thấy động cơ gϊếŧ người của bất cứ ai trong cả sáu người. Nhưng sau đó, một điều tra viên đã tìm ra một bằng chứng đặc biệt, thông qua bằng chứng đó và việc hỏi cung từng người, động cơ gây án của sáu nghi phạm lần lượt xuất hiện. Nhìn chung, ý kiến về bộ phim chia thành hai chiều rõ rệt, những người khen thì khen hết lời, những người chê thì cũng chê hết lời. Những lời khen phần lớn dành cho cách xây dựng câu chuyện độc đáo, mới lạ, tạo được bất ngờ khi tiết lộ hung thủ, cách dựng phim cũng gây hồi hộp vừa đủ. Ngược lại, nhiều người khác cho rằng việc cho từng nghi phạm một câu chuyện hoàn chỉnh hơi mất thời gian, làm loãng tuyến truyện chính, khiến bộ phim không giống phim trinh thám mà giống như phim tài liệu về cuộc đời của các nghi phạm, xem được một lúc là bắt đầu thấy buồn ngủ.
Và tại khu chuyên mục Phim ảnh trên For You, không gì bất ngờ khi số lượng các bài phân tích, đánh giá, thảo luận về bộ phim điện ảnh này lên đến hàng chục ngàn. Vân lướt một lúc trong trang kết quả tìm kiếm của từ khóa về phim thì vô tình nhìn thấy một bài phân tích khá đặc biệt, tiêu đề của nó là “Từ phim điện ảnh A, chúng ta học hỏi được gì về cách kể câu chuyện của nghi phạm trong một bộ phim trinh thám?”. Một bài viết mà trọng tâm của nó không phải khen chê mà là có thể học hỏi được những gì.
Vài hôm trước, Vân cũng đã đến rạp để xem bộ phim này. Tuy nhiều người nói việc cho mỗi nghi phạm một câu chuyện hoàn chỉnh là không cần thiết nhưng Vân nghĩ đây cũng là một cách để khắc họa nhân vật, tất nhiên cô cũng cho rằng nên gãy gọn hơn trong cách kể. Bây giờ, khi nhìn thấy một bài viết về đúng chủ đề mình quan tâm, tính tò mò của Vân lập tức bị kí©h thí©ɧ. Cô nhấn vào bài để xem và hoàn toàn bị chinh phục bởi tư duy và cách phân tích của người viết. Vân vào trang chủ của tài khoản này và phát hiện người này là sinh viên ngành Phim ảnh và Truyền thông, chẳng trách bài viết vừa thú vị lại vừa chuyên nghiệp như vậy. Xem được một lúc, Vân phát hiện người này đăng bài khá thường xuyên, chủ yếu đều là các bài phân tích, đánh giá về phim điện ảnh. Cô cảm thấy cách người này viết đánh giá, phân tích về phim rất hợp với gu mình nên quyết định nhất nút theo dõi. Người đó chính là Hạo.
Ban đầu, Vân xem Hạo live stream chỉ đơn giản là muốn nhìn mặt vị blooger có tư duy thú vị kia thôi. Lần đó là vào khoảng nửa năm sau khi cô theo dõi Hạo trên For You. Ồ, đẹp trai thật đấy, Vân cảm thán sau khi vào phòng stream của Hạo. Sau khoảng 10 phút trò chuyện linh tinh với mọi người, Hạo bắt đầu giới thiệu về trò chơi mà anh sẽ chơi. Đây là một trò chơi thể loại trinh thám, người chơi sẽ vào vai một cảnh sát trẻ, phải thông qua việc giải mật mã để thu thập thông tin và điều tra chân tướng của một vụ án. Vân biết trò này, một người bạn cùng phòng của cô cũng là dân cuồng trò chơi điện tử, mấy hôm trước cô ấy còn đãi mọi người trong phòng một chầu trà sữa vì bản thân đã qua được màn cuối cùng. Kết thúc buổi live hôm đó, Vân nghĩ thì ra xem live stream cũng có thể thú vị thế này, lần sau cô sẽ tiếp tục xem.
Khi ấy, Vân vừa tốt nghiệp đại học không lâu. Tính luôn cả thời gian thực tập, Vân đã làm việc tại phòng tham vấn tâm lý được hơn nửa năm. Vị trí của cô là hỗ trợ quản lý danh sách các thân chủ của phòng tham vấn, sắp xếp lịch hẹn cho thân chủ và các tham vấn viên. Thi thoảng, khi nhận được sự cho phép, Vân sẽ vào phòng tham vấn để quan sát quá trình làm việc giữa nhà tâm lý và thân chủ. Sau đó cô sẽ trao đổi những thông tin mình rút ra được trong quá trình đó với người hướng dẫn để phục vụ cho quá trình học tập, vì nếu muốn trở thành một nhà trị liệu tâm lý chuyên nghiệp, Vân nghĩ mình cần phải học đến ít nhất là bậc thạc sĩ. Thời gian đầu mọi thứ rất suông sẻ nhưng càng về sau, cô càng cảm thấy bản thân mình không thuộc về công việc này. Không phải cô không thích Tâm lý học nữa, chỉ là cô cảm thấy việc trở thành một nhà trị liệu chuyên nghiệp không hợp với mình. Cô có thể dùng kiến thức tâm lý đã học để dùng vào một công việc khác. Và cũng chính lúc này, cô nhận ra mình thích công việc viết lách và rất tận hưởng cảm giác dùng câu chuyện, nhân vật để truyền đi một thông điệp nào đó.
Rất nhiều người có một định kiến như thế này, khi nhìn vào tên của một ngành học thì họ đều cho rằng khi ra trường người học phải làm công việc có tên giống với ngành học đó, chẳng hạn như ngành Toán thì phải đi dạy Toán, ngành Văn học thì phải đi dạy Văn, học Công nghệ thông tin thì đi sửa máy tính trong khi thực tế thì không như vậy. Ngành Toán có thể làm những công việc về kinh tế, tài chính, ngành Văn có thể trở thành nhà văn, biên kịch, nhà báo, ngành Công nghệ thông tin không chỉ có sửa máy tính mà còn có thể thiết kế game, thiết kế ứng dụng dự đoán giá cổ phiếu.
Ngành Tâm lý học cũng không nằm ngoài những ngành học chịu nhiều định kiến, thậm chí là nó còn có phần nặng nề hơn khi nhiều người gần như không biết ngành này có thể làm được gì hoặc cho rằng những người tốt nghiệp ngành học này chỉ có thể làm nhà trị liệu, giáo viên dạy trẻ đặc biệt hay giảng viên trong trường đại học. Nhưng như thầy hướng dẫn của Vân trong kỳ thực tập từng nói, Tâm lý học là một ngành học về con người, chỉ cần có con người, những kiến thức về Tâm lý học sẽ luôn có thể ứng dụng được, dù mấy đứa có chọn ở nhà làm nội trợ thì cũng có thể dùng nó để nuôi dạy con, chăm sóc gia đình. Bản thân Vân khi nói với mọi người ngành học của mình đều gặp phải những ánh mắt nghi hoặc, khó hiểu, đôi khi còn có người dùng giọng chất vấn hỏi rằng tại sao cô lại chọn nó. Vân đã từng thử giải thích với mọi người Tâm lý học là gì, có thể làm được những gì nhưng họ chỉ gật đầu cho có lệ nên lâu dần Vân cũng không trả lời nữa, cô chỉ cười rồi tìm vài câu lấp liếʍ cho qua chuyện.
Cũng vì lẽ đó mà dù suy nghĩ thay đổi công việc đã nhen nhóm trong lòng nhưng Vân vẫn chần chừ không dám thực hiện. Con người là một loài động vật có tính xã hội, muốn vượt qua định kiến và sống đúng với mong muốn của bản thân không phải một chuyện dễ dàng, Vân cũng như vậy. Cô đã suy nghĩ rất lâu, cho đến một ngày cuối năm kia. Hôm đó, Hạo live stream như đã thông báo. Thay vì nhanh chóng vào trò chơi như mọi lần thì Hạo lại dành gần một giờ đồng hồ để trò chuyện với mọi người. Có một người xem đã sử dụng chức năng để lại lời nhắn cho chủ phòng stream để hỏi một câu thế này: “Năm sau em tốt nghiệp rồi, em muốn học tiếp lên thạc sĩ nhưng mọi người xung quanh đều khuyên em nên đi làm để lấy kinh nghiệm. Anh nghĩ em nên chọn cái nào đây ạ?” Sau khi lời nhắn hiện lên màn hình, khung bình luận lập tức sôi nổi hẳn lên. Có lẽ là vì cuối năm rồi, mọi người đều đang suy nghĩ, lên kế hoạch cho năm mới nên khi gặp câu hỏi có tính “thời sự” này, ai ai cũng giành nêu ý kiến của mình. Vân cảm thấy câu hỏi này có chút tương tự với vấn đề mình đang gặp phải nên dồn hết sự chú ý vào màn hình, cốt muốn nghe được câu trả lời từ Hạo, một người mà cô cho rằng có cách suy nghĩ và nhìn nhận mọi thứ rất khác biệt. Cô muốn biết anh sẽ khuyên người đó chọn gì.
Ngoài dự đoán của Vân, Hạo không khuyên người xem đó nên chọn gì, anh chỉ nói rằng nếu người đó cảm thấy thật sự cần thiết phải học lên thì cứ học, nếu cảm thấy có thể đi làm một thời gian rồi học cũng không sao thì có thể chọn đi làm. Và có một câu nói khi đó của Hạo khiến Vân nhớ mãi đến tận sau này: “Dù em chọn gì, anh và mọi người trong phòng stream đều sẽ ủng hộ em, đều sẽ tự hào về em. Và dù thế nào, em cũng phải nhớ cảm ơn bản thân vì đã dũng cảm đưa ra lựa chọn nhé!” Khi nghe câu nói đó, không hiểu sao Vân đã bật khóc, cô khóc rất nhiều. Không lâu sau đó, Vân từ chức khỏi công việc tại phòng tham vấn và tập trung phát triển công việc viết lách của mình. Chưa đầy nửa năm, cô đã ký hợp đồng với For You, trở thành tác giả chính thức tại khu Văn học của nền tảng này.
oOo
Hôm nay Vân cũng mang laptop ra một quán cà phê nào đó trong thành phố để hoàn thành chương tiếp theo cho quyển tiểu thuyết vừa bắt đầu đăng tải không lâu của mình. Nội dung của quyển tiểu thuyết lần này kể về một nhóm thanh niên và chuyến hành trình đi tìm kho báu do một thợ săn kho báu lừng danh để lại. Đây là lần đầu tiên cô thử sức mình với thể loại này. Trước mắt, phản hồi của mọi người dành cho nó tương đối khả quan. Cô hy vọng mình sẽ thu hút thêm nhiều độc giả mới nhờ vào quyển tiểu thuyết này.
Sau khi hoàn thành nội dung công việc của hôm nay, Vân nhìn ra ngoài trời và giật mình vì thấy trời đã sụp tối. Cô đưa mắt xuống chiếc đồng hồ đeo tay của mình, bây giờ là khoảng 18 giờ 30, cô đã ngồi ở đây gần năm tiếng đồng hồ rồi. Vân nghĩ mình nên mua gì đó cho bữa tối, cô mệt đến mức không muốn nấu nướng gì cả. Vậy là Vân rời khỏi quán cà phê trở về căn chung cư một người đang thuê của mình.
Vừa vào đến nhà, cô nhanh chóng dùng điện thoại đặt một phần gà rán và một phần cá viên phô mai. Xong xuôi, cô tiện tay ném điện thoại lên bộ ghế sô pha rồi bước vào phòng tắm. Cô vừa tắm xong thì bữa tối cũng vừa đến. Vân mở tủ lạnh lấy một lon bia rồi đến ngồi bệt xuống chỗ bàn trà phía trước ghế sô pha, mở ti vi và chọn một bộ phim điện ảnh đề tài trinh thám, bé mèo Ca Cao bước đến nằm dài bên cạnh cô. Cô vừa xem phim vừa thưởng thức bữa tối của mình. Ngoài trời, mưa bắt đầu rơi.
Trước khi đi ngủ, Vân theo thói quen dạo một vòng For You. Cô vừa mở phần mềm trên điện thoại ra thì thấy phần thông báo hoạt động mới của tài khoản người dùng đang theo dõi có một chấm đỏ bắt mắt. Mở khung thông báo ra thì Vân thấy tài khoản đăng bài là tài khoản chính thức của studio Hometown, cô nhấn chọn vào bài viết để đọc rõ hơn. Nội dung đại khái là hiện tại studio đang cần tuyển thêm người: một vị trí biên kịch, hai vị trí quay phim, hai vị trí phụ trách thiết bị, đạo cụ và một vị trí hành chính. Biên kịch sao? Hometown đang tuyển biên kịch? Có một ý tưởng gì đó vừa lóe lên trong đầu Vân.
17
0
2 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
