0 chữ
Chương 23
Chương 23: Mộng xuân
Bên kia.
Hai tăng nhân đi tới cửa lớn thiền viện, những nghi hoặc trong lòng đều đã được khai sáng, cả hai hài lòng khom mình vái chào sư huynh.
“Ngộ Nhân sư huynh, đi thong thả.”
Thẩm Thính Tứ khẽ gật đầu, lúc xoay người thì vẻ dịu dàng trên mặt cũng tiêu tán.
Mặt mày của y toát lên sự lạnh lùng, khác hẳn lúc vừa mới chuyện trò với người khác, khuôn mặt không có lấy một chút từ bi.
Trở lại trong viện, y thay bộ tăng bào thấm tuyết trên người ra, đun nước nóng tắm rửa rồi thay tăng bào mới tinh, thong thả bước đi trong căn phòng vắng lặng.
Trong phòng lạnh lẽo khô khốc, y dừng chân trước lò sưởi, gắp mấy cục than ném vào.
Tiếng than khẽ lép bép phá vỡ sự tĩnh mịch trong phòng.
Y như thường lệ lấy sách trên giá xuống, khoanh chân ngồi ở trên đệm bồ đoàn lật mở kinh thư, từ đầu đến cuối đều bình tĩnh đối với chuyện bị người mạo phạm lúc nãy, giống như không để trong lòng.
Hoàng hôn dần buông, màn sương đen nhẹ như lụa mỏng có ý nuốt chửng tuyết trắng, than trong lò đã cháy hết từ lâu, chỉ còn một đốm đỏ nhạt như sắp tắt không tắt, tỏa ra ánh sáng rực rỡ lạ thường trong chiếc lò đồng.
Thanh niên vốn đang ngồi xếp bằng trên đệm chẳng biết từ lúc nào đã an tĩnh nằm ngủ trên giường.
Tăng bào màu xám nhạt như ánh trăng đã phai, ánh lên sắc ngọc dịu dàng, ngón tay đặt lên kinh thư chỉ lật một trang, trắng như tuyết tan trong nước.
Ngọn lửa cuối cùng trong lò cũng theo ánh chiều cuối trời mà biến mất, hơi ấm trong phòng tản đi, làn sương lạnh lẽo âm u ngoài sân bắt đầu lan vào.
Trời tối hẳn.
Y vẫn đang chìm trong giấc ngủ, mày nhíu chặt, xương gò má hiện lên sắc đỏ dị thường, như là ác mộng, hô hấp cũng không yên tĩnh như trên mặt.
Bỗng nhiên, cả người y run rẩy kịch liệt, kinh thư trong lòng rơi xuống đất.
Tiếng vang rất nhỏ, giống như một chùm ánh sáng hoàng hôn kéo y ra khỏi mộng.
Thẩm Thính Tứ mở mắt, nhìn chằm chằm vào xà ngang một hồi lâu rồi mới vô cảm ngồi dậy khỏi giường, vạt áo xám nhạt nhẹ nhàng rủ xuống bên mắt cá chân gầy gò.
Y nhặt kinh thư dưới đất đặt lên tủ gỗ, sau đó ôm hết những vật dụng trên giường ra sân, châm lửa đốt đi.
Đợi đến khi mọi thứ hóa thành tro tàn, y mới chậm rãi rời đi, múc nước, thay lại y phục.
---
Lần trước sơ suất, không cẩn thận đi quá giới hạn nghiêm trọng, từ đó về sau nàng không còn gặp lại Thẩm Thính Tứ lần nào nữa, thậm chí còn nghe nói pháp đàn của y cũng đã bị hủy.
Ngay cả pháp đàn còn không đến, tất nhiên cũng sẽ không giảng dạy.
Nàng không rõ có phải vì chuyện hôm đó hay không, mà bây giờ y còn giữ lễ hơn cả những quả phụ trẻ tuổi như nàng, muốn gặp mặt một lần còn khó hơn lên trời.
Sáng sớm.
Tạ Quan Liên như thường lệ đến giáo huấn đường nghe kinh.
Trong khoảng thời gian này, nàng và Nguyệt Nương đã trở nên thân thiết, biết tên thật của Nguyệt Nương là Ký Nguyệt, là hậu nhân của một vị hầu tước tiền triều, do đương kim hoàng đế là người thắng cuối cùng, nên cả nhà Nguyệt Nương bị liên lụy, giờ chỉ còn lại một mình nàng ấy.
Mặc dù Nguyệt Nương là người tiền triều, nhưng được chính hoàng đế đích thân giữ lại, nghe nói ngay cả Hoàng hậu trong cung cũng thường phái ma ma đến đây ân cần thăm hỏi.
Có lẽ để thể hiện lòng nhân đức, không lâu trước đây Nguyệt Nương được ban hôn cho Trần Vương làm chính phi.
Mấy năm trước Trần Vương bị bệnh điên, đã điên nhiều năm, sau khi thành thân năm ngoái thì bệnh có chuyển biến tốt đẹp, nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ tự dưng phát bệnh.
Thành ra Nguyệt Nương không giống nàng, không phải quả phụ, mà là tân nương vừa gả cho Trần Vương không lâu, hiện đang đến chùa Già Nam cầu phúc cho phu quân, tạm thời sống ở Minh Đức Viên.
Hai tăng nhân đi tới cửa lớn thiền viện, những nghi hoặc trong lòng đều đã được khai sáng, cả hai hài lòng khom mình vái chào sư huynh.
“Ngộ Nhân sư huynh, đi thong thả.”
Thẩm Thính Tứ khẽ gật đầu, lúc xoay người thì vẻ dịu dàng trên mặt cũng tiêu tán.
Mặt mày của y toát lên sự lạnh lùng, khác hẳn lúc vừa mới chuyện trò với người khác, khuôn mặt không có lấy một chút từ bi.
Trở lại trong viện, y thay bộ tăng bào thấm tuyết trên người ra, đun nước nóng tắm rửa rồi thay tăng bào mới tinh, thong thả bước đi trong căn phòng vắng lặng.
Trong phòng lạnh lẽo khô khốc, y dừng chân trước lò sưởi, gắp mấy cục than ném vào.
Tiếng than khẽ lép bép phá vỡ sự tĩnh mịch trong phòng.
Y như thường lệ lấy sách trên giá xuống, khoanh chân ngồi ở trên đệm bồ đoàn lật mở kinh thư, từ đầu đến cuối đều bình tĩnh đối với chuyện bị người mạo phạm lúc nãy, giống như không để trong lòng.
Thanh niên vốn đang ngồi xếp bằng trên đệm chẳng biết từ lúc nào đã an tĩnh nằm ngủ trên giường.
Tăng bào màu xám nhạt như ánh trăng đã phai, ánh lên sắc ngọc dịu dàng, ngón tay đặt lên kinh thư chỉ lật một trang, trắng như tuyết tan trong nước.
Ngọn lửa cuối cùng trong lò cũng theo ánh chiều cuối trời mà biến mất, hơi ấm trong phòng tản đi, làn sương lạnh lẽo âm u ngoài sân bắt đầu lan vào.
Trời tối hẳn.
Y vẫn đang chìm trong giấc ngủ, mày nhíu chặt, xương gò má hiện lên sắc đỏ dị thường, như là ác mộng, hô hấp cũng không yên tĩnh như trên mặt.
Tiếng vang rất nhỏ, giống như một chùm ánh sáng hoàng hôn kéo y ra khỏi mộng.
Thẩm Thính Tứ mở mắt, nhìn chằm chằm vào xà ngang một hồi lâu rồi mới vô cảm ngồi dậy khỏi giường, vạt áo xám nhạt nhẹ nhàng rủ xuống bên mắt cá chân gầy gò.
Y nhặt kinh thư dưới đất đặt lên tủ gỗ, sau đó ôm hết những vật dụng trên giường ra sân, châm lửa đốt đi.
Đợi đến khi mọi thứ hóa thành tro tàn, y mới chậm rãi rời đi, múc nước, thay lại y phục.
---
Lần trước sơ suất, không cẩn thận đi quá giới hạn nghiêm trọng, từ đó về sau nàng không còn gặp lại Thẩm Thính Tứ lần nào nữa, thậm chí còn nghe nói pháp đàn của y cũng đã bị hủy.
Ngay cả pháp đàn còn không đến, tất nhiên cũng sẽ không giảng dạy.
Sáng sớm.
Tạ Quan Liên như thường lệ đến giáo huấn đường nghe kinh.
Trong khoảng thời gian này, nàng và Nguyệt Nương đã trở nên thân thiết, biết tên thật của Nguyệt Nương là Ký Nguyệt, là hậu nhân của một vị hầu tước tiền triều, do đương kim hoàng đế là người thắng cuối cùng, nên cả nhà Nguyệt Nương bị liên lụy, giờ chỉ còn lại một mình nàng ấy.
Mặc dù Nguyệt Nương là người tiền triều, nhưng được chính hoàng đế đích thân giữ lại, nghe nói ngay cả Hoàng hậu trong cung cũng thường phái ma ma đến đây ân cần thăm hỏi.
Có lẽ để thể hiện lòng nhân đức, không lâu trước đây Nguyệt Nương được ban hôn cho Trần Vương làm chính phi.
Mấy năm trước Trần Vương bị bệnh điên, đã điên nhiều năm, sau khi thành thân năm ngoái thì bệnh có chuyển biến tốt đẹp, nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ tự dưng phát bệnh.
Thành ra Nguyệt Nương không giống nàng, không phải quả phụ, mà là tân nương vừa gả cho Trần Vương không lâu, hiện đang đến chùa Già Nam cầu phúc cho phu quân, tạm thời sống ở Minh Đức Viên.
5
0
2 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
