0 chữ
Chương 15
Chương 15: Muốn giet nàng
Tạ Quan Liên đè nén run rẩy trong lòng, ngẩng mặt lên, bối rối nhìn y xin lỗi: “Xin lỗi pháp sư, ta không cố ý, chỉ là vừa rồi chân bị tê.”
Thẩm Thính Tứ dường như không quen bị người ta chạm vào, nốt ruồi đen trên yết hầu lăn nhẹ, giống như một chút mực xám trên tuyết, đoạt lấy trái tim người ta, khiến nàng khó có thể dời mắt đi.
Nàng càng ngày càng thích y.
Chỗ bị móng tay cọ qua có hơi khó nhịn, y không chạm vào, chỉ cụp mi xuống: “...Không sao.”
Tạ Quan Liên nhận ra vẻ mặt lúc này của y rõ ràng không còn dịu dàng như vừa rồi, nhưng vẫn duy trì vẻ nhã nhặn bên ngoài.
Nàng cũng không dây dưa thêm, dưới ánh mắt của y, bèn đứng dậy với vẻ mặt đầy xấu hổ, cúi người hành lễ xin cáo từ.
Thẩm Thính Tứ gật đầu.
Sau khi xoay người, Tạ Quan Liên vẫn không nhịn được giương khóe môi.
Nàng phát hiện mặc dù Thẩm Thính Tứ tuy lớn lên nơi cửa Phật, học là Phật lý, đọc là kinh văn, nhưng hễ gặp việc trái ý, dù cố kiềm chế đến đâu, vẫn không giấu nổi sự kiêu ngạo và khí chất cao quý của tầng lớp sĩ tộc.
Ngược lại còn rất thú vị.
Nàng ôm mấy quyển kinh thư, bước chân nhẹ nhàng đi xuống lầu, không hề phát hiện nét hòa nhã trên gương mặt thiếu niên phía sau không biết từ lúc nào đã hoàn toàn biến mất.
Y quỳ gối xuống đệm bồ đoàn, hai tay đặt lên đầu gối, con ngươi đen nhánh không chớp lấy một lần mà dõi theo bóng lưng nàng, như một con rối trống rỗng bị mê hoặc, ánh mắt lạnh lẽo đến mức ngay cả cửa sổ sáng trưng bên cạnh cũng nhuốm chút ảo lạnh.
Mãi cho đến khi dáng người mềm mại uyển chuyển của nàng khuất hẳn trong tàng thư các, xung quanh vẫn còn vương lại hương mộc lan nhè nhẹ.
Đầu ngón tay của y vuốt ve cổ tay, rút ra một con dao găm nhỏ tinh xảo sắc bén, thờ ơ thưởng thức dao găm, những đốt ngón tay gầy gò trắng bệch đến mức bất thường.
Nếu sự kiên nhẫn của y kém hơn chút nữa, thì dưới chân y khi nãy không phải là cuốn kinh thư bìa vàng, mà là thi thể xinh đẹp của nữ tử.
---
Tạ Quan Liên từ tháp Phật trở về thẳng thiền viện.
Lúc đi ngang qua cầu đá vắt ngang kênh nước, nàng nhìn thấy trên hành lang cách đó không xa có một nhóm người mặc đồ đen kịt đang khiêng một cỗ kiệu vuông nhỏ màu xám trắng tiến về phía Minh Đức viện.
Lại có thêm một quả phụ trẻ tuổi được đưa vào.
Nàng đứng ở trên cầu nghiêng đầu nhìn vài lần, rồi tiếp tục đi về phía viện.
Về đến nơi, Tiểu Vụ trông thấy nàng thì thở phào một hơi nhẹ nhõm, vội vàng tiến lên tiếp nhận kinh thư trong lòng nàng.
“Nương tử, may mà người về sớm, Ngô bà tử chưa về, hình như Lý bà tử bị người ta gọi đi từ đêm qua, hiện tại vẫn chưa về.”
“Hả, là đang nói cái gì?”
Tạ Quan Liên đi vào trong phòng, hơi lạnh trên người còn chưa tan hết, nàng vẫn đi về phía bếp lò dùng kìm lửa bỏ thêm mấy khối than.
Tiểu Vụ vừa đặt sách lên giá, căm giận bất bình nói: “Không biết nữa, hai người này ỷ vào việc mình là người cũ trong phủ, chuyện gì cũng không thèm nói với nương tử, lại còn thích quản nương tử.”
Xếp sách xong, Tiểu Vụ quay đầu thấy nàng đi châm lửa, vội vàng tiến lên nhận lấy: “Ôi nương tử, buông xuống, để nô tỳ tới làm, đợi lát nữa tro bụi bay lên người, cả người nương tử lại khó chịu đấy.”
Tạ Quan Liên buông tay để nàng ấy làm, rồi ngồi sang một bên.
Một tay của nàng chống cằm, đôi mắt đẹp dịu dàng nhìn Tiểu Vụ, giống như đột nhiên nảy ra ý tưởng nói: “Tiểu Vụ, nếu không ta đưa ngươi đi nhé, của hồi môn mà ta mang tới mặc dù đều bị giữ ở Lý phủ, nhưng ta vẫn len lén để lại một chút, toàn bộ của ta đều cho ngươi, đi ra ngoài sống cho tốt.”
Tiểu Vụ nghe vậy, kìm lửa trong tay nhất thời rơi xuống đất.
Sắc mặt nàng ấy trắng bệch, quay đầu quỳ xuống, hốc mắt đỏ hoe, nước mắt lập tức lăn dài trên má.
Tạ Quan Liên thấy thế vội vàng đỡ nàng ấy, nhưng nàng ấy cũng không chịu đứng lên.
Mặt mày nàng ấy đau khổ như khóc tang: “Nương tử... người lại muốn đuổi nô tỳ đi, người nói lời này, còn không bằng để cho nô tỳ đập đầu vào tường chết cho rồi.”
Năm đó nếu không phải nương tử cứu giúp, nàng ấy sớm đã không sống nổi, sao còn có cuộc sống an ổn như bây giờ.
Nàng ấy đã sớm quyết định, nương tử đi đâu mình sẽ theo đó, nếu nương tử chết thì cũng cùng một chỗ.
Để cho nàng ấy đi, thật chẳng khác nào bảo nàng ấy tìm chết.
Thẩm Thính Tứ dường như không quen bị người ta chạm vào, nốt ruồi đen trên yết hầu lăn nhẹ, giống như một chút mực xám trên tuyết, đoạt lấy trái tim người ta, khiến nàng khó có thể dời mắt đi.
Nàng càng ngày càng thích y.
Chỗ bị móng tay cọ qua có hơi khó nhịn, y không chạm vào, chỉ cụp mi xuống: “...Không sao.”
Tạ Quan Liên nhận ra vẻ mặt lúc này của y rõ ràng không còn dịu dàng như vừa rồi, nhưng vẫn duy trì vẻ nhã nhặn bên ngoài.
Nàng cũng không dây dưa thêm, dưới ánh mắt của y, bèn đứng dậy với vẻ mặt đầy xấu hổ, cúi người hành lễ xin cáo từ.
Thẩm Thính Tứ gật đầu.
Sau khi xoay người, Tạ Quan Liên vẫn không nhịn được giương khóe môi.
Ngược lại còn rất thú vị.
Nàng ôm mấy quyển kinh thư, bước chân nhẹ nhàng đi xuống lầu, không hề phát hiện nét hòa nhã trên gương mặt thiếu niên phía sau không biết từ lúc nào đã hoàn toàn biến mất.
Y quỳ gối xuống đệm bồ đoàn, hai tay đặt lên đầu gối, con ngươi đen nhánh không chớp lấy một lần mà dõi theo bóng lưng nàng, như một con rối trống rỗng bị mê hoặc, ánh mắt lạnh lẽo đến mức ngay cả cửa sổ sáng trưng bên cạnh cũng nhuốm chút ảo lạnh.
Mãi cho đến khi dáng người mềm mại uyển chuyển của nàng khuất hẳn trong tàng thư các, xung quanh vẫn còn vương lại hương mộc lan nhè nhẹ.
Nếu sự kiên nhẫn của y kém hơn chút nữa, thì dưới chân y khi nãy không phải là cuốn kinh thư bìa vàng, mà là thi thể xinh đẹp của nữ tử.
---
Tạ Quan Liên từ tháp Phật trở về thẳng thiền viện.
Lúc đi ngang qua cầu đá vắt ngang kênh nước, nàng nhìn thấy trên hành lang cách đó không xa có một nhóm người mặc đồ đen kịt đang khiêng một cỗ kiệu vuông nhỏ màu xám trắng tiến về phía Minh Đức viện.
Lại có thêm một quả phụ trẻ tuổi được đưa vào.
Nàng đứng ở trên cầu nghiêng đầu nhìn vài lần, rồi tiếp tục đi về phía viện.
Về đến nơi, Tiểu Vụ trông thấy nàng thì thở phào một hơi nhẹ nhõm, vội vàng tiến lên tiếp nhận kinh thư trong lòng nàng.
“Hả, là đang nói cái gì?”
Tạ Quan Liên đi vào trong phòng, hơi lạnh trên người còn chưa tan hết, nàng vẫn đi về phía bếp lò dùng kìm lửa bỏ thêm mấy khối than.
Tiểu Vụ vừa đặt sách lên giá, căm giận bất bình nói: “Không biết nữa, hai người này ỷ vào việc mình là người cũ trong phủ, chuyện gì cũng không thèm nói với nương tử, lại còn thích quản nương tử.”
Xếp sách xong, Tiểu Vụ quay đầu thấy nàng đi châm lửa, vội vàng tiến lên nhận lấy: “Ôi nương tử, buông xuống, để nô tỳ tới làm, đợi lát nữa tro bụi bay lên người, cả người nương tử lại khó chịu đấy.”
Tạ Quan Liên buông tay để nàng ấy làm, rồi ngồi sang một bên.
Một tay của nàng chống cằm, đôi mắt đẹp dịu dàng nhìn Tiểu Vụ, giống như đột nhiên nảy ra ý tưởng nói: “Tiểu Vụ, nếu không ta đưa ngươi đi nhé, của hồi môn mà ta mang tới mặc dù đều bị giữ ở Lý phủ, nhưng ta vẫn len lén để lại một chút, toàn bộ của ta đều cho ngươi, đi ra ngoài sống cho tốt.”
Tiểu Vụ nghe vậy, kìm lửa trong tay nhất thời rơi xuống đất.
Sắc mặt nàng ấy trắng bệch, quay đầu quỳ xuống, hốc mắt đỏ hoe, nước mắt lập tức lăn dài trên má.
Tạ Quan Liên thấy thế vội vàng đỡ nàng ấy, nhưng nàng ấy cũng không chịu đứng lên.
Mặt mày nàng ấy đau khổ như khóc tang: “Nương tử... người lại muốn đuổi nô tỳ đi, người nói lời này, còn không bằng để cho nô tỳ đập đầu vào tường chết cho rồi.”
Năm đó nếu không phải nương tử cứu giúp, nàng ấy sớm đã không sống nổi, sao còn có cuộc sống an ổn như bây giờ.
Nàng ấy đã sớm quyết định, nương tử đi đâu mình sẽ theo đó, nếu nương tử chết thì cũng cùng một chỗ.
Để cho nàng ấy đi, thật chẳng khác nào bảo nàng ấy tìm chết.
5
0
2 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
