0 chữ
Chương 22
Chương 22
Hứa Nam Thiên bật cười lạnh lẽo, buông cổ cô ra, chuyển sang nắm lấy cằm cô, mạnh đến mức năm dấu ngón tay in hằn lên mặt.
Đôi mắt sắc bén ẩn sau cặp kính gọng vàng xuyên qua lớp trang điểm dày, nhìn thẳng vào gương mặt xinh đẹp tinh tế của cô.
“Mới đây mà đã quên lời tôi dặn rồi sao? Ở Khắc Na Khâm, em không cần phải đẹp, cũng không được để người khác phát hiện em xinh đẹp!”
Mười tám tuổi là độ tuổi đẹp nhất của một cô gái. Không ai không thích làm đẹp, Lê Thê Thê cũng vậy.
Chỉ là cô không dám.
Từ năm mười sáu tuổi, Hứa Nam Thiên đã không cho phép cô để lộ gương mặt thật của mình nữa.
Người đàn ông này đã cảnh cáo cô không chỉ một lần.
Những cô gái xinh đẹp, sẽ bị đám quỷ dữ ở Khắc Na Khâm ăn đến không còn một mảnh xương vụn!
Hắn thậm chí còn cố ý đưa cô đến một vài nơi đặc biệt, bắt cô đứng sau tấm kính một chiều để chứng kiến toàn bộ quá trình ấy.
Lê Thê Thê sợ đến mức nôn mửa không ngừng, phát sốt suốt mấy ngày đêm.
Đó là cơn ác mộng mà cô thậm chí không dám nhớ lại.
“Cháu chưa quên, cháu không quên… Xin lỗi chú, sẽ không có lần sau nữa, cháu không cần đẹp, không cần đẹp nữa…”
Nỗi sợ hãi mãnh liệt xé toạc ký ức đã bị chôn vùi, giống như một con rắn độc len lỏi siết chặt trái tim nhỏ bé của cô. Giọng nói run rẩy chứa đầy tiếng nức nở.
Lúc này, Hứa Nam Thiên mới buông tay.
Hắn kéo Lê Thê Thê từ trên bàn dậy, cẩn thận ôm cô vào lòng, giọng nói cũng mềm mại hơn.
“Thê Thê, gần đây công việc của tôi ở nước ngoài xảy ra chút vấn đề, ba tháng qua đều phải ra ngoài xử lý. Tôi biết em vì chuyện này mà giận dỗi với tôi, là tôi không tốt, để em phải chờ lâu, tôi…”
Cái ôm đột ngột kèm theo mùi thuốc lá quen thuộc, hơi thở nóng rực của người đàn ông phả lên vành tai khiến Lê Thê Thê run lên bần bật, cuốn sổ ghi chép và bút trong tay rơi xuống đất.
Cô không đợi hắn nói hết câu, lập tức giơ tay đặt lên eo hắn, dùng hết sức đẩy ra.
“Tôi không giận.”
Giờ đây, Lê Thê Thê không còn là cô bé từng khóc lóc lăn lộn chỉ vì không được ăn một miếng bánh hay một viên kẹo nữa.
Cô biết ơn, cũng hiểu thế nào là báo đáp.
Hứa Nam Thiên đã cứu cô, còn cho cô ăn ngon, cho cô một cuộc sống đủ đầy.
Cho dù hắn có bỏ mặc cô, quát mắng cô, dọa dẫm cô, thậm chí đánh cô…Dù hắn có gϊếŧ cô, đó cũng là điều cô đáng phải nhận.
Cô không có tư cách để giận dỗi Hứa Nam Thiên.
Đôi mắt sắc bén ẩn sau cặp kính gọng vàng xuyên qua lớp trang điểm dày, nhìn thẳng vào gương mặt xinh đẹp tinh tế của cô.
“Mới đây mà đã quên lời tôi dặn rồi sao? Ở Khắc Na Khâm, em không cần phải đẹp, cũng không được để người khác phát hiện em xinh đẹp!”
Mười tám tuổi là độ tuổi đẹp nhất của một cô gái. Không ai không thích làm đẹp, Lê Thê Thê cũng vậy.
Chỉ là cô không dám.
Từ năm mười sáu tuổi, Hứa Nam Thiên đã không cho phép cô để lộ gương mặt thật của mình nữa.
Người đàn ông này đã cảnh cáo cô không chỉ một lần.
Những cô gái xinh đẹp, sẽ bị đám quỷ dữ ở Khắc Na Khâm ăn đến không còn một mảnh xương vụn!
Hắn thậm chí còn cố ý đưa cô đến một vài nơi đặc biệt, bắt cô đứng sau tấm kính một chiều để chứng kiến toàn bộ quá trình ấy.
Đó là cơn ác mộng mà cô thậm chí không dám nhớ lại.
“Cháu chưa quên, cháu không quên… Xin lỗi chú, sẽ không có lần sau nữa, cháu không cần đẹp, không cần đẹp nữa…”
Nỗi sợ hãi mãnh liệt xé toạc ký ức đã bị chôn vùi, giống như một con rắn độc len lỏi siết chặt trái tim nhỏ bé của cô. Giọng nói run rẩy chứa đầy tiếng nức nở.
Lúc này, Hứa Nam Thiên mới buông tay.
Hắn kéo Lê Thê Thê từ trên bàn dậy, cẩn thận ôm cô vào lòng, giọng nói cũng mềm mại hơn.
“Thê Thê, gần đây công việc của tôi ở nước ngoài xảy ra chút vấn đề, ba tháng qua đều phải ra ngoài xử lý. Tôi biết em vì chuyện này mà giận dỗi với tôi, là tôi không tốt, để em phải chờ lâu, tôi…”
Cái ôm đột ngột kèm theo mùi thuốc lá quen thuộc, hơi thở nóng rực của người đàn ông phả lên vành tai khiến Lê Thê Thê run lên bần bật, cuốn sổ ghi chép và bút trong tay rơi xuống đất.
“Tôi không giận.”
Giờ đây, Lê Thê Thê không còn là cô bé từng khóc lóc lăn lộn chỉ vì không được ăn một miếng bánh hay một viên kẹo nữa.
Cô biết ơn, cũng hiểu thế nào là báo đáp.
Hứa Nam Thiên đã cứu cô, còn cho cô ăn ngon, cho cô một cuộc sống đủ đầy.
Cho dù hắn có bỏ mặc cô, quát mắng cô, dọa dẫm cô, thậm chí đánh cô…Dù hắn có gϊếŧ cô, đó cũng là điều cô đáng phải nhận.
Cô không có tư cách để giận dỗi Hứa Nam Thiên.
9
0
3 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
