0 chữ
Chương 26
Chương 26
Đồng thời, mùi thông tin tố Alpha bao quanh anh có sự khác biệt tinh tế, là mùi hương hổ phách và bách xù thoang thoảng u tối, đã hoàn toàn thay thế mùi vani ngọt ngào thanh khiết ban đầu.
Ôn Thời Hi khẽ mở mắt, lập tức đưa tay sờ lên sau gáy mình.
Đây là, thông tin tố của Khương Quyền Vũ.
“Không có đánh dấu.” Trần Gia Lạc thấy vậy, lập tức nói: “Là dịch chiết thông tin tố, pha trong dịch truyền đó.”
Ôn Thời Hi quay đầu nhìn Trần Gia Lạc.
Anh dần nhớ lại mọi chuyện ngày hôm qua, ánh mắt mang theo sự dò xét.
Cái cảm giác tỉnh dậy sau một giấc ngủ và nhìn thấy một Alpha xa lạ – Ôn Thời Hi thực sự không muốn có lại nữa.
Trần Gia Lạc có chút bực mình, không biết Ôn Thời Hi im lặng mãi là có ý gì, một lúc sau hỏi: “…Cái đó, có cần giúp cậu báo cảnh sát không?”
Đêm qua Khương Quyền Vũ đích thân ra mặt tìm quản lý khách sạn, đã biết được toàn bộ sự việc Ôn Thời Hi xuất hiện ở đây.
Ôn Thời Hi nghe vậy, khẽ mím môi.
Anh suy nghĩ rối bời, ngừng lại một lát, rồi khẽ khàng nói.
“Anh trai tôi… đâu rồi?”
Trần Gia Lạc: “Anh ấy có nhiều việc phải bận, đã đến công ty rồi.”
Ôn Thời Hi khẽ thở phào một hơi.
Không có ở đây, thật tốt.
Trần Gia Lạc: “Khương Quyền Vũ lúc đi nói, việc có báo cảnh sát hay không cậu có thể tự quyết định.”
Ôn Thời Hi nghe vậy, suy nghĩ một lát.
“Không.” Ôn Thời Hi nói: “Không cần báo cảnh sát.”
Trần Gia Lạc: “Vậy sau này nếu có tình huống tương tự thì sao?”
Giới thượng lưu Hải Cảng đều biết… danh tiếng của Lăng Tiêu không được tốt cho lắm.
Ôn Thời Hi ngẩng đầu, thần thái thư thái, đưa tay xoa xoa vầng trán bị tóc mái chạm vào khẽ ngứa: “Tôi có ghi âm, tôi sẽ tìm cơ hội nói chuyện với đại bá.”
Cây bút điện giật của anh đủ tốt, dịch vụ khẩn cấp một chuỗi.
Lăng Tiêu hôm qua nói một tràng những lời vô nghĩa, nhưng có một câu nói rất đúng.
Mọi thứ anh được hưởng từ nhỏ đến lớn, cuối cùng đều phải trả giá.
Trong đó cái giá được định rõ nhất, chính là bản thân anh.
“Nói với anh trai tôi, tôi không muốn anh ấy quản chuyện này.” Ôn Thời Hi nhàn nhạt nói: “Với lại, khi nào anh ấy về Mỹ?”
Trong lúc Ôn Thời Hi nói chuyện, giữa hai hàng lông mày toát lên vẻ ốm yếu, nhưng lại đầy sự bình tĩnh và kiêu ngạo khó hiểu.
Trần Gia Lạc nhìn khuôn mặt Ôn Thời Hi, khẽ nghiêng đầu một cách tinh tế.
Anh ta chỉ cảm thấy Ôn Thời Hi không hổ là em trai của Khương Quyền Vũ, nếu là những Omega con nhà giàu được cưng chiều khác, gặp chuyện như thế này, tỉnh dậy chắc đã khóc lóc rồi.
Trần Gia Lạc ngồi lại sofa: “Anh ấy có việc phải bận ở Hải Cảng, gần đây chắc sẽ không về Mỹ đâu.”
Ôn Thời Hi nhíu mày.
“Cậu còn thấy khó chịu chỗ nào không?” Trần Gia Lạc lấy điện thoại trên sofa bên cạnh, vừa bấm số điện thoại vừa nói: “Khương Quyền Vũ nói, sau khi cậu tỉnh, bảo cậu gọi điện cho anh ấy.”
Cuộc gọi nhanh chóng được bấm đi, Trần Gia Lạc cầm điện thoại, đưa về phía Ôn Thời Hi.
Nhưng trong chốc lát, Ôn Thời Hi căn bản không đưa tay ra.
Cuộc gọi đổ chuông một tiếng, rất nhanh đã được nhận.
Căn phòng vô cùng yên tĩnh, Trần Gia Lạc cầm điện thoại, thấy Ôn Thời Hi hoàn toàn không có ý định nhận máy, không hiểu chớp chớp mắt.
Sao lại không nhận?
Ôn Thời Hi hạ mắt, nhìn màn hình đang trong cuộc gọi.
Vài giây sau, Ôn Thời Hi: “Tôi không hứa với anh là sẽ nói chuyện với Khương Quyền Vũ.”
Ôn Thời Hi khẽ mở mắt, lập tức đưa tay sờ lên sau gáy mình.
Đây là, thông tin tố của Khương Quyền Vũ.
“Không có đánh dấu.” Trần Gia Lạc thấy vậy, lập tức nói: “Là dịch chiết thông tin tố, pha trong dịch truyền đó.”
Ôn Thời Hi quay đầu nhìn Trần Gia Lạc.
Anh dần nhớ lại mọi chuyện ngày hôm qua, ánh mắt mang theo sự dò xét.
Cái cảm giác tỉnh dậy sau một giấc ngủ và nhìn thấy một Alpha xa lạ – Ôn Thời Hi thực sự không muốn có lại nữa.
Trần Gia Lạc có chút bực mình, không biết Ôn Thời Hi im lặng mãi là có ý gì, một lúc sau hỏi: “…Cái đó, có cần giúp cậu báo cảnh sát không?”
Đêm qua Khương Quyền Vũ đích thân ra mặt tìm quản lý khách sạn, đã biết được toàn bộ sự việc Ôn Thời Hi xuất hiện ở đây.
Anh suy nghĩ rối bời, ngừng lại một lát, rồi khẽ khàng nói.
“Anh trai tôi… đâu rồi?”
Trần Gia Lạc: “Anh ấy có nhiều việc phải bận, đã đến công ty rồi.”
Ôn Thời Hi khẽ thở phào một hơi.
Không có ở đây, thật tốt.
Trần Gia Lạc: “Khương Quyền Vũ lúc đi nói, việc có báo cảnh sát hay không cậu có thể tự quyết định.”
Ôn Thời Hi nghe vậy, suy nghĩ một lát.
“Không.” Ôn Thời Hi nói: “Không cần báo cảnh sát.”
Trần Gia Lạc: “Vậy sau này nếu có tình huống tương tự thì sao?”
Giới thượng lưu Hải Cảng đều biết… danh tiếng của Lăng Tiêu không được tốt cho lắm.
Ôn Thời Hi ngẩng đầu, thần thái thư thái, đưa tay xoa xoa vầng trán bị tóc mái chạm vào khẽ ngứa: “Tôi có ghi âm, tôi sẽ tìm cơ hội nói chuyện với đại bá.”
Cây bút điện giật của anh đủ tốt, dịch vụ khẩn cấp một chuỗi.
Mọi thứ anh được hưởng từ nhỏ đến lớn, cuối cùng đều phải trả giá.
Trong đó cái giá được định rõ nhất, chính là bản thân anh.
“Nói với anh trai tôi, tôi không muốn anh ấy quản chuyện này.” Ôn Thời Hi nhàn nhạt nói: “Với lại, khi nào anh ấy về Mỹ?”
Trong lúc Ôn Thời Hi nói chuyện, giữa hai hàng lông mày toát lên vẻ ốm yếu, nhưng lại đầy sự bình tĩnh và kiêu ngạo khó hiểu.
Trần Gia Lạc nhìn khuôn mặt Ôn Thời Hi, khẽ nghiêng đầu một cách tinh tế.
Anh ta chỉ cảm thấy Ôn Thời Hi không hổ là em trai của Khương Quyền Vũ, nếu là những Omega con nhà giàu được cưng chiều khác, gặp chuyện như thế này, tỉnh dậy chắc đã khóc lóc rồi.
Trần Gia Lạc ngồi lại sofa: “Anh ấy có việc phải bận ở Hải Cảng, gần đây chắc sẽ không về Mỹ đâu.”
“Cậu còn thấy khó chịu chỗ nào không?” Trần Gia Lạc lấy điện thoại trên sofa bên cạnh, vừa bấm số điện thoại vừa nói: “Khương Quyền Vũ nói, sau khi cậu tỉnh, bảo cậu gọi điện cho anh ấy.”
Cuộc gọi nhanh chóng được bấm đi, Trần Gia Lạc cầm điện thoại, đưa về phía Ôn Thời Hi.
Nhưng trong chốc lát, Ôn Thời Hi căn bản không đưa tay ra.
Cuộc gọi đổ chuông một tiếng, rất nhanh đã được nhận.
Căn phòng vô cùng yên tĩnh, Trần Gia Lạc cầm điện thoại, thấy Ôn Thời Hi hoàn toàn không có ý định nhận máy, không hiểu chớp chớp mắt.
Sao lại không nhận?
Ôn Thời Hi hạ mắt, nhìn màn hình đang trong cuộc gọi.
Vài giây sau, Ôn Thời Hi: “Tôi không hứa với anh là sẽ nói chuyện với Khương Quyền Vũ.”
2
0
1 tuần trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
