TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 17
Tử Phủ mênh mông

Chương 17: Tử Phủ hùng vĩ

“Những ngày này trong thánh địa có thêm linh đan, công pháp hoặc vũ khí gì mới không?” Lâm Phàm mở miệng hỏi.

Thân là một môn phái tu tiên, đặc biệt là môn phái dám lấy thánh địa làm tên, Lâm Phàm có thể khẳng định Tử Phủ thánh địa chắc chắn cực kỳ phi thường.

Đồng thời, nhất định ở Tử Phủ thánh địa cũng sẽ có những nơi như “Luyện Khí các”, “Luyện Dược các”, “Tàng Kinh các”.

Nhưng vì không biết tên cụ thể của ba nơi này ở Tử Phủ thánh địa là gì, nên Lâm Phàm cũng chỉ có thể hỏi thăm và nói bóng nói gió với người bên cạnh.

“Chuyện này...”

Chu Di Ninh suy nghĩ một chút: “Bên Luyện Khí các thì không có động tĩnh gì, nhưng ngược lại phía Đan tông có chút đan dược mới ra đời, nhưng mà nghe nói đều dùng để trị thương và chiến đấu, chắc hẳn sẽ không hỗ trợ được bao nhiêu cho việc đột phá của Thánh Nữ ngài đâu ạ.”

“Về phần công pháp thì...”

“Gần đây thất trưởng lão trở về, nghe nói có mang về một vài quyển công pháp khá thú vị, đã được đặt trong Tàng Kinh các rồi.”

Xong!

Lâm Phàm chắc chắn trong lòng: “Vậy đến Tàng Kinh các đi.”

“Rõ, thưa Thánh Nữ.”

Hai cô gái một trái một phải bảo vệ bên cạnh Lâm Phàm, và đi về phía Tàng Kinh các.

Thân là đệ tử hộ pháp, nhưng thực ra khi ở trong tông môn, các nàng lại đóng vai “làm việc vặt” nhiều hơn.

Suy cho cùng thì nếu Thánh Nữ nhà mình còn có thể gặp nguy hiểm ở trong thánh địa, vậy trên cơ bản, thánh địa này cũng chẳng khác gì sắp bị diệt môn.

Nhưng cho dù là vậy, theo hình thức vẫn phải đi.

Ví dụ như giờ phút này, các nàng sẽ phân ra hai bên trái phải và bước trước Tề Tử Tiêu vài bước, con mắt lúc nào cũng chú ý xung quanh và cảnh giác.

Chuyện này ngược lại cũng khiến Lâm Phàm thở phào nhẹ nhõm, nếu để hắn đi đầu tiên, hắn thật sự không biết nên đến Tàng Kinh các kiểu gì...

Rồi sau đó...

Lâm Phàm: “...”

Ra khỏi Thánh Nữ các, chẳng qua chỉ đi thêm hơn trăm bước nữa thôi là đến bên vách núi!

Đưa mắt nhìn đi, chỉ thấy vô số núi cao san sát nhau, cây cổ thụ cao ngút trời, mây trôi dập dềnh, các loại linh thú chưa từng thấy qua đang chạy vội hoặc bay lượn...

Có không ít tu sĩ đang ngự kiếm mà đi ở phía xa, thậm chí còn có cả phi thuyền bay liệng trên chín tầng mây.

Mà trên các đỉnh núi đều có một tòa cung điện hoặc to hoặc nhỏ, nhưng đều không tầm thường.

Cuối tầm mắt lại là một tòa thiên cung lơ lửng trên chín tầng trời, như ẩn như hiện giữa những áng mây muôn màu...

Tuy không biết sử dụng chân nguyên trong cơ thể thế nào, nhưng dù sao thân thể của Tề Tử Tiêu cũng là đại tu sĩ đỉnh cấp Hóa Thần, hiển nhiên thị lực vượt xa người bình thường.

Cho nên, Lâm Phàm liếc mắt một cái đã nhìn thấy biển hiệu phía trên thiên cung đang lơ lửng kia, trên đó viết ba chữ rồng bay phượng múa thật to “ Tử Phủ cung”.

Một cảnh tượng tiên gia!

Một màn này khiến Lâm Phàm không nhịn được mà cảm thán!

Thật lớn quá!

Chỉ một cái liếc mắt này, chắc chắn không thể nhìn hết toàn cảnh của Tử Phủ thánh địa, nhưng cho dù là vậy, thì địa vực rộng lớn cũng khiến trong lòng Lâm Phàm khó mà bình tĩnh cho được.

Nhưng...

Thứ bày ra trước mắt hiện giờ mới là vấn đề quan trọng hơn cả.

“Vậy mà lại quên mất!”

Tim hắn đột nhiên nhảy lên.

Một thánh địa phải lớn đến đâu? E rằng cũng phải tới hàng nghìn dặm...

Tuy mình là Thánh Nữ, nhưng cũng không thể vừa khéo sống bên cạnh Tàng Kinh các đâu nhỉ?

Lẽ nào mình phải đi từng bước tới đó giống như một người phàm? Vậy phải đi đến bao giờ?

Bởi vậy cho nên đi Tàng Kinh các hiển nhiên phải bay rồi.

Nhưng vấn đề là ở chỗ đó, mẹ nó ta không biết bay mà!

Trong lòng hắn sốt ruột...

Nhưng ngoài mặt, vẻ mặt của Lâm Phàm lại không thay đổi một chút nào, một đôi mắt không có cảm xúc, dường như đã sớm vào cõi thần tiên xa xôi.

Vậy phải làm thế nào đây?

Cũng may, thân là đệ tử hộ pháp vẫn rất tự giác và cực kỳ sáng suốt.

Trần Chanh nhanh chóng lấy một con thuyền nhỏ cỡ một bàn tay từ trong trữ vật pháp bảo của mình ra. Nhưng chẳng mấy chốc, con thuyền nhỏ đó đã đón gió mà căng lên, trở thành một con thuyền nhẹ nhàng.

Tuy rằng không lớn, nhưng chắc chắn đủ cho tám đến mười người cùng đứng.

“Thánh Nữ điện hạ, mời ngài.”

“Ừm..”

“Nguy cơ” đã được giải trừ, nhưng tim của Lâm Phàm vẫn không thể nào bình tĩnh như cũ. Một khắc đó đứng trên phi thuyền, hắn đã suy nghĩ rất nhiều.

Ví dụ như...

Tốc độ “khởi hành” của phi thuyền nhanh có nhanh không?

Cảm giác đẩy lưng của cái thứ này có mạnh hay không?

Không đúng, nó cũng đâu có chỗ dựa lưng, cho dù có cũng không thể gọi là cảm giác đẩy lưng được, mà phải gọi là quán tính...

Thế nên mình sẽ không trực tiếp rơi xuống sau khi phi thuyền khởi hành đấy chứ? Thế thì cũng dọa người quá.

Cũng may, sự thật chứng minh lo lắng của Lâm Phàm là không cần thiết.

Dưới sự điều khiển của Trần Chanh, phi thuyền cất cánh thuận lợi, tốc độ rất nhanh, nhưng lại không có quán tính đột ngột.

Thậm chí cho dù đang bay lượn trên trời và sóng vai với mây trắng, nhưng lại không cảm giác được gió lạnh tấn công.

Nhìn kỹ thì cũng không khó phát hiện ra, có một thứ tương tự như tầng “kết giới” gần như trong suốt đang chặn mưa gió.

Vù...

Phi thuyền không lớn, thoạt nhìn cũng rất bình thường, nhưng nó đi qua nơi nào, thì những phi thuyền, ngự thú phi hành và các tu sĩ ngự kiếm mà bay ở nơi đó đều phải nhường đường, phía trước là một con đường bằng phẳng.

Núi không nhất định phải cao, có tiên nhân ở sẽ trở thành danh sơn.

Nước không nhất định phải sâu, có giao long ở sẽ trở thành nước thần kỳ.

Phi thuyền không xa hoa, nhưng có Thánh Nữ thì có thể làm mưa làm gió…

Những phi thuyền khác và những tu sĩ trên phi kiếm nhìn thấy từ xa, đều phải ôm quyền, thậm chí còn khom người hành lễ.

Lâm Phàm hoàn toàn không đáp lại, chỉ cần duy trì biểu cảm lạnh lùng và cao ngạo của mình, rồi bay qua là được…

Cùng lúc đó, hắn phát hiện ra hình như mình không mắc chứng sợ độ cao.

Dù sao cũng là bay cao mấy nghìn mét trên bầu trời, mà mình vẫn có thể bình tĩnh được như vậy, thậm chí còn có tâm trạng thưởng thức phong cảnh bên dưới, chắc hẳn là không sợ độ cao đâu nhỉ?

“Nhưng nói qua cũng phải nói lại, chắc hẳn tu chân giả sẽ không có người sợ độ cao mới phải? Bằng không, bay cũng chẳng dám bay…”

Nếu người tu chân sợ độ cao thì sẽ như thế nào?

Hình ảnh quá đẹp, thật không dám nhìn!

Khoảng mười mấy phút sau, tầm bay cao của phi thuyền dần dần giảm xuống, cuối cùng đáp xuống dưới một ngọn núi đơn độc.

Đưa mắt nhìn qua, chỉ thấy ngọn núi cô độc này cao ước chừng hơn nghìn mét, phía trên còn có một lầu các theo phong cách cổ xưa, đó chính là Tàng Kinh các.

Từ dưới chân núi đến Tàng Kinh các chỉ có một con đường nhỏ. Lúc này đang có không ít người lui tới, đi ra đi vào.

Phi thuyền của Lâm Phàm vừa hạ cánh, những đệ tử gần đó tò mò nhìn qua, vừa nhìn thì thấy đều sửng sốt.

“Thánh Nữ?”

“Không phải nàng ta đang bế quan đột để phá cảnh giới sao?”

“Lẽ nào đã đột phá đến Luyện Hư chi cảnh rồi?”

“Nhưng xem khí tức này hình như chẳng khác gì lúc trước, không giống như đã đột phá…”

Rất nhiều đệ tử, nam thanh nữ tú, giá trị nhan sắc không thấp, hơn nữa dưới sự hỗ trợ của bộ áo đạo sĩ, thoạt nhìn rất có “tiên khí”.

Nhưng giờ phút này, trong lòng bọn họ đều rất ngạc nhiên, nhưng lại không dám biểu hiện ra ngoài, tất cả đều hành lễ với “Tề Tử Tiêu”.

“Chào Thánh Nữ…”

“Ừm…”

Vẻ mặt của Lâm Phàm không thay đổi mà vẫn lạnh lùng như cũ. Hắn chỉ ừm một tiếng hờ hững, mở bước chân, băng qua bậc thềm, rồi bước trên con đường nhỏ về phía Tàng Kinh các trên đỉnh núi.

Hắn đi qua nơi nào, chúng đệ tử ở nơi đó đều nhường bước, không dám chặn đường.

Một màn như vậy khiến Lâm Phàm không khỏi yên tâm một chút.

“Xem ra mình đoán không sai, Thánh Nữ Tề Tử Tiêu này có địa vị rất cao ở trong tông môn. Như vậy xem ra khả năng bị lộ sẽ ít hơn rất nhiều, vậy cũng tốt…”

Con đường nhỏ gập ghềnh khó đi, nhưng lại chỉ đối với người bình thường mà thôi.

Cơ thể của Tề Tử Tiêu đã sớm được chân nguyên tôi luyện vô số lần, một con đường nhỏ nhặt này hiển nhiên không thành vấn đề.

48

1

6 tháng trước

13 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.