0 chữ
Chương 2
Chương 2
Anh biết Tô Thanh nhất định sẽ đồng ý.
Tô Thanh không vội mở miệng, sau khi xác nhận với hệ thống rằng đoạn tình tiết này không có yêu cầu đặc biệt, cô liền quyết định tùy ý ứng biến. Cô hất cằm, liếc mắt, nhìn về phía Phó Diệc Hàn với vẻ mặt khinh thường, giọng nói lạnh lùng: "Nhìn cậu ta tay chân khẳng khiu, một cơn gió cũng có thể thổi bay, có triệu hồi nổi tinh thần thể không? Đừng để tinh thần thể cũng giống người, là một que củi gầy trơ xương."
Ngay từ cái nhìn đầu tiên thấy Phó Diệc Hàn, cô đã cảm thấy anh quá gầy, gầy đến mức không khỏe mạnh.
Những người xung quanh tưởng rằng Phó Diệc Hàn sắp gặp họa, đều đang nóng lòng mong chờ.
Tô Thanh nhìn thấy trên bàn ăn có một tờ rơi quảng cáo phòng gym không biết do ai mang vào, liền tiện tay cầm lên, lật qua lật lại, rồi khinh thường ném xuống chân Phó Diệc Hàn, tiếp tục dùng giọng điệu lạnh lùng và kiêu ngạo đó nói: "Đến phòng gym luyện ra tám múi bụng trước đi, rồi hẵng nói mình là Alpha."
Tám múi bụng không dễ luyện như vậy, Phó Diệc Hàn hiện tại còn đang đóng phim, nếu mỗi ngày đều đến phòng gym, thời gian nghỉ ngơi sẽ càng ít đi.
Vừa dày vò tinh thần, lại vừa hành hạ thể xác.
Tô Thanh cảm thấy không có vai phản diện nào độc ác hơn mình nữa rồi.
Lúc này, trong đầu Tô Thanh vang lên âm thanh điện tử quen thuộc: [Ting. Chúc mừng ký chủ, tiến độ tình tiết truyện cứu rỗi: 5%.]
Xem đi, ngay cả hệ thống cũng công nhận tố chất làm phản diện của cô.
Thấy nhiệm vụ hoàn thành, Tô Thanh vui vẻ xách túi rời khỏi phòng, để lại một căn phòng toàn những người đang kinh ngạc.
Bởi vì phòng gym trên tờ rơi mà Tô Thanh ném ra không phải là phòng gym bình thường, mà là nơi cần có hội viên giới thiệu, có rất nhiều ông lớn trong ngành, các ngôi sao hạng A, đạo diễn và nhà sản xuất.
"Tô Thanh cô ta có ý gì vậy?"
"Tại sao đột nhiên lại tốt với Phó Diệc Hàn như thế?"
"Không lẽ là đã ngấm ngầm đạt được thỏa thuận mờ ám nào rồi? Vậy sau này chúng ta còn có thể bắt nạt Tiểu Phó được không?"
Trong phút chốc, mọi người đối với Phó Diệc Hàn vừa ngưỡng mộ, vừa ghen tị.
Nhưng vì thái độ mập mờ không rõ của Tô Thanh lúc này, dù trong lòng có bất mãn với Phó Diệc Hàn đến đâu, cũng không dám biểu hiện ra một cách trắng trợn nữa.
Phó Diệc Hàn cũng đầy mặt kinh ngạc, không thể tin nổi.
"Biết đâu Tô Thanh chỉ đang trêu chọc anh ta, rồi sẽ sớm quên chuyện này thôi." Có người giọng chua loét nói nhỏ.
Phó Diệc Hàn mấp máy môi muốn phản bác, nhưng lời nói lại nghẹn ở cổ họng không sao thốt ra được, bởi vì ngay cả chính anh cũng nghĩ như vậy.
Ánh sáng vừa lóe lên trong mắt, lại vụt tắt.
Sau khi rời khỏi phòng, Tô Thanh đi thang máy xuống bãi đậu xe ở tầng hầm B1 của khách sạn.
Lúc này đã là 11 giờ 45 phút tối, còn 15 phút nữa là sang ngày hôm sau. Cánh cửa thang máy sáng bóng phản chiếu bóng người, Tô Thanh lúc này mới biết được dung mạo hiện tại của mình.
Chiều cao khoảng 1m65, đeo một cặp kính gọng đen xấu xí gần như che hết nửa khuôn mặt, mái tóc như cỏ dại được buộc tùy tiện sau đầu, trông chỉ là một Beta bình thường không thể bình thường hơn, không có bất kỳ đặc điểm nào.
Tô Thanh không vội mở miệng, sau khi xác nhận với hệ thống rằng đoạn tình tiết này không có yêu cầu đặc biệt, cô liền quyết định tùy ý ứng biến. Cô hất cằm, liếc mắt, nhìn về phía Phó Diệc Hàn với vẻ mặt khinh thường, giọng nói lạnh lùng: "Nhìn cậu ta tay chân khẳng khiu, một cơn gió cũng có thể thổi bay, có triệu hồi nổi tinh thần thể không? Đừng để tinh thần thể cũng giống người, là một que củi gầy trơ xương."
Ngay từ cái nhìn đầu tiên thấy Phó Diệc Hàn, cô đã cảm thấy anh quá gầy, gầy đến mức không khỏe mạnh.
Những người xung quanh tưởng rằng Phó Diệc Hàn sắp gặp họa, đều đang nóng lòng mong chờ.
Tô Thanh nhìn thấy trên bàn ăn có một tờ rơi quảng cáo phòng gym không biết do ai mang vào, liền tiện tay cầm lên, lật qua lật lại, rồi khinh thường ném xuống chân Phó Diệc Hàn, tiếp tục dùng giọng điệu lạnh lùng và kiêu ngạo đó nói: "Đến phòng gym luyện ra tám múi bụng trước đi, rồi hẵng nói mình là Alpha."
Vừa dày vò tinh thần, lại vừa hành hạ thể xác.
Tô Thanh cảm thấy không có vai phản diện nào độc ác hơn mình nữa rồi.
Lúc này, trong đầu Tô Thanh vang lên âm thanh điện tử quen thuộc: [Ting. Chúc mừng ký chủ, tiến độ tình tiết truyện cứu rỗi: 5%.]
Xem đi, ngay cả hệ thống cũng công nhận tố chất làm phản diện của cô.
Thấy nhiệm vụ hoàn thành, Tô Thanh vui vẻ xách túi rời khỏi phòng, để lại một căn phòng toàn những người đang kinh ngạc.
Bởi vì phòng gym trên tờ rơi mà Tô Thanh ném ra không phải là phòng gym bình thường, mà là nơi cần có hội viên giới thiệu, có rất nhiều ông lớn trong ngành, các ngôi sao hạng A, đạo diễn và nhà sản xuất.
"Tại sao đột nhiên lại tốt với Phó Diệc Hàn như thế?"
"Không lẽ là đã ngấm ngầm đạt được thỏa thuận mờ ám nào rồi? Vậy sau này chúng ta còn có thể bắt nạt Tiểu Phó được không?"
Trong phút chốc, mọi người đối với Phó Diệc Hàn vừa ngưỡng mộ, vừa ghen tị.
Nhưng vì thái độ mập mờ không rõ của Tô Thanh lúc này, dù trong lòng có bất mãn với Phó Diệc Hàn đến đâu, cũng không dám biểu hiện ra một cách trắng trợn nữa.
Phó Diệc Hàn cũng đầy mặt kinh ngạc, không thể tin nổi.
"Biết đâu Tô Thanh chỉ đang trêu chọc anh ta, rồi sẽ sớm quên chuyện này thôi." Có người giọng chua loét nói nhỏ.
Phó Diệc Hàn mấp máy môi muốn phản bác, nhưng lời nói lại nghẹn ở cổ họng không sao thốt ra được, bởi vì ngay cả chính anh cũng nghĩ như vậy.
Ánh sáng vừa lóe lên trong mắt, lại vụt tắt.
Lúc này đã là 11 giờ 45 phút tối, còn 15 phút nữa là sang ngày hôm sau. Cánh cửa thang máy sáng bóng phản chiếu bóng người, Tô Thanh lúc này mới biết được dung mạo hiện tại của mình.
Chiều cao khoảng 1m65, đeo một cặp kính gọng đen xấu xí gần như che hết nửa khuôn mặt, mái tóc như cỏ dại được buộc tùy tiện sau đầu, trông chỉ là một Beta bình thường không thể bình thường hơn, không có bất kỳ đặc điểm nào.
3
0
1 tuần trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
