Chương 83
Tiểu Quỷ: Quỷ Nhập Xác
Lê Đạt dừng chân trước cánh cửa gỗ sơn đỏ. Cậu nhíu mày, bịt mũi. Bên chóp mũi phảng phất có mùi máu tanh nhàn nhạt, nếu cố tình ngửi thì không thấy, nhưng những lúc không để ý, mùi máu tanh lại hiện lên rất rõ ràng.
Khoan đã! Máu?
Nghĩ đến điều gì đó, Lê Đạt bước đến gần sát cánh cửa, cậu đưa ngón trỏ lên quẹt nhẹ vào tấm gỗ, trên tay xuất hiện vệt màu đỏ thẫm. Cậu di ngón trỏ với ngón giữa vào với nhau rồi đưa lên mũi ngửi.
Mùi sỉ sét, một mùi quen thuộc.
Để khẳng định suy đoán của mình một lần nữa, Lê Đạt ghé mắt sát lại gần cánh cửa, tỉ mỉ quan sát.
Cuối cùng, cậu bừng tỉnh hiểu ra.
Chẳng có cánh cửa nào được sơn màu đỏ ở đây cả, chỉ có màu sơn đỏ được tạo nên bởi máu khô. Chỉ là, cậu không rõ, số máu này là máu lợn, máu gà, máu chó…hay máu người?
Ngẫm nghĩ một lát, cậu đưa tay đẩy cửa bước vào phòng.
“Cạch!” Cửa không khoá.
Vừa mới bước vào trong, áp suất thấp và bầu không khí đè nén ngột ngạt đập thẳng vào mặt Lê Đạt. Cậu cảm thấy có ánh mắt của ai đó trong chỗ tối đang nhìn chằm chằm vào mình.
Cậu nắm chặt lá bùa trên ngực, dựa vào nó tìm kiếm thêm cảm giác an toàn.
"Sẽ không có chuyện gì đâu!” Cậu tự an ủi.
Viên cảnh sát trẻ hít một hơi thật sâu, lấy không khí vào phổi rồi mới có dũng khí tìm hiểu căn phòng. Cậu đảo mắt khắp nơi một lượt. Cuối cùng, tầm mắt dừng lại trên bức tượng bé trai được đặt ở bục gỗ nhỏ.
Phía trước mặt bức tượng còn bày cả hương nến và tiền vàng, điều đặc biệt thu hút sự chú ý của cậu là cần cẩu, máy móc, súng nhựa đồ chơi cũng được bày biện trên đó.
“Không có Trần Lâm, gã không có ở đây.” Cậu vô thức thốt ra suy nghĩ trong lòng.
Lê Đạt xoay người, dự định tìm kiếm Trần Lâm và đồng đội bị lạc của mình ở một nơi khác. Bàn tay thon dài đặt lên tay nắm cửa.
“Cạch!” Cánh cửa không lay động.
Cậu dùng sức vặn một lần nữa nhưng kết quả vẫn vậy.
Lê Đạt cứng người nhìn vào tay nắm cửa. Cánh cửa hoàn toàn không nhúc nhích trước sức mạnh một người trưởng thành.
Nhưng rõ ràng vữa nãy cửa không khoá.
Lúc này, Lê Đạt mới cảm nhận được có điều gì đó bất thường trong căn phòng. Bầu không khí u ám khiến cho da gà da vịt nổi khắp toàn thân.
Cậu há miệng thở dốc, từng hơi thở nặng nhọc như người hấp hối trước khi chết. Sau vài phút ổn định tâm trạng, Lê Đạt cố gắng hít vài hơi thật sâu để bình ổn trái tim đập bang bang trong lồng ngực.
Cổ họng khô khốc, cậu muốn nói gì đó hoặc hát vài câu nghêu ngao cũng được, miễn là có thể an ủi bản thân. Nhưng sau vài lần đóng miệng rồi lại mở miệng, không có bất cứ một âm thanh nào được phát ra.
Mồ hôi lạnh đã thấm ướt mảng áo sau lưng và tóc hai bên thái dương của cảnh sát trẻ. Lồng ngực cậu tắc nghẹn.
Lê Đạt cảm thấy, bản thân đã quên cách thở.
Ánh mắt run rẩy của cậu chuyển hướng về phía “vật” tồn tại duy nhất trong căn phòng. Phản chiếu trong đôi mắt hoảng loạn là hình ảnh một tiểu quỷ mặc yếm đỏ đang đứng đó.
Khuôn mặt nó nhợt nhạt, đôi mắt vô hồn nhìn thẳng vào cậu.
Nó đang cười. Nhìn cậu như nhìn một vật chết.
Lý trí kêu gào ngăn không cho bản thân tiến về phía trước, nhưng chân của cậu lại không tự chủ được bước về phía tiểu quỷ.
———
“Phương Diễm này, em xem nhà này đúng chưa?” Giọng nói rõ ràng của một chàng trai vang lên.
Phương Diễm cúi đầu xác nhận địa chỉ trong điện thoại rồi mới đáp:
“Đúng rồi đấy ạ. Địa chỉ anh Lê Đạt gửi cho em chính là căn nhà này. Cổng không khoá, mình vào thôi anh.”
Hai người đẩy cửa bước vào nhà, đập vào mắt là hình ảnh hai người đàn ông nằm ngủ trên sofa. Trong đó, có một người Phương Diễm và Minh Khang quen thuộc-chú Toàn.
Minh Khang bước đến gần sofa, cậu dùng tay lay người đàn ông đang nằm ngủ, miệng gọi:
“Này, này... chú ơi tỉnh dậy.”
Sau vài lần gọi nhưng đối phương không tỉnh. Cậu nhíu mày nhìn về phía Phương Diễm lắc đầu.
“Hai người này bị ngất rồi, gọi thế nào cũng không tỉnh.”
Phương Diễm nhìn vào ấn đường đen đặc giữa trán của hai cảnh sát rồi nói:
“Chỉ là bị sốc âm khí dẫn đến bất tỉnh thôi. Anh thử nhìn đôi mày cau chặt của họ mà xem, chắc chắn trước khi mất đi ý thức, họ đã nhìn thấy thứ gì đó không sạch sẽ.”
“Ừm, anh cũng đoán vậy.”
Minh Khang dáo dác ngó nghiêng xung quanh: “Lê Đạt đâu? Em thử gọi cho cậu ấy xem.”
“Để em gọi.”
“Tút…tút…tút…"
“Reng reng…”
Phương Diễm và Minh Khang đồng loạt ngẩng đầu. Không hẹn mà cùng nhìn về phía cầu thang. Dựa theo tiếng chuông điện thoại, từ góc khuất trên cầu thang bộ, một dáng người dần hiện ra.
Người kia tay cầm điện thoại, đứng ngược sáng.
“Lê Đạt? Là anh phải không?”
Không có câu trả lời. Người vừa đến bước hai bước xuống cầu thang.
“Phù~" Minh Khang thở phào nhẹ nhõm.
Đúng là Lê Đạt.
Chưa kịp vui mừng vì người quen vẫn an toàn được bao lâu, Minh Khang nhanh chóng nhận ra có điều bất thường, cậu nhìn thẳng vào đôi mắt đen đặc của đối phương.
Phương Diễm và Minh Khang sửng sốt nhìn nhau, trong mắt hai người đều loé lên sự kinh ngạc tột độ. Đồng thanh tốt lên:
“Cậu ta đi kiễng chân.”
Nếu vậy, hiện giờ Lê Đạt đã không còn là Lê Đạt nữa rồi.
“Thơm quá! Chị gái thơm quá~” Giọng nói quen thuộc nhưng mang sắc thái âm u vang lên.
“Em ở nhà một mình à? Bố mẹ em đâu?” Phương Diễm thuận nước đẩy thuyền hùa theo “Lê Đạt”, cô tự xưng là chị với đối phương.
Chàng thanh niên trẻ nhanh chóng mỉm cười, bày ra dáng vẻ hồn nhiên ngây ngô, miệng cười tươi để lộ ra hàm răng trắng toát.
“Bố Lâm ra ngoài rồi, bố dặn em ở nhà trông nhà. Có kẻ lạ đột nhập giết chết hết là được hi hi.”
“Nhưng vì chị gái thơm nên chị yên tâm, em không làm gì chị đâu.” Như sợ lời nói của mình doạ sợ Phương Diễm, “Lê Đạt" bồi thêm một câu.
Phương Diễm ngăn cơn buồn nôn đang trực trào đến cổ họng, cô ra hiệu cho Minh Khang đừng vội ra tay, dùng giọng điệu nhẹ nhàng như nói chuyện với trẻ nhỏ, nói:
“Bố em đi rồi. Thế còn mẹ em đâu?”
“Chị hỏi mẹ Nguyệt á? Mẹ Nguyệt bị người xấu bắt đi rồi.”
“Người xấu?” Chắc không phải nói bọn họ đấy chứ?
Không để cho cô thắc mắc quá lâu, tiểu quỷ nói tiếp:
“Phải, Cô ta đang ở trong người mẹ Nguyệt. Chiếm xác mẹ. Thế mà bố Lâm chẳng biết, cứ ở gần cô ta mãi thôi.”
Lắc lư đầu vài cái, “Lê Đạt” vui vẻ nói thêm:
“Nhưng mà sắp được rồi, bố Lâm bảo sẽ dùng xác con cô ta cho bé hoàn hồn. Bé sắp được sống lại rồi, vui quá!”
Phương Diễm cảm thấy toàn thân lạnh toát. Chỉ bấy nhiêu thông tin thôi cũng giúp cô đoán được phần nào tiền căn hậu quả của mối tình tay ba. Ngoài ra, còn có sự xuất hiện của tà thuật “hoán quỷ”.
Trước mắt phải cứu Lê Đạt đã.
“Hay là em đi ra khỏi người anh trai này có được không? Chị em mình cùng chơi với nhau.” Cô chỉ vào chiếc ô tô đồ chơi màu đỏ đang được “Lê Đạt” cầm trên tay.
“Không được. Em bắt anh ta khó lắm đấy. Anh ta chơi trốn tìm thua mà, phải bị phạt.”
“Em là bé ngoan, phải nghe lời người lớn chứ. Trần…à bố Lâm không dạy em thế à?” Cô nhẹ giọng.
“Không. Bố Lâm chỉ cho em đi giết người thôi. Vui lắm hihi.”
“À, Em mới giết chị gái muốn quyến rũ bố đấy.”
“Chị gái mặc váy đỏ à?”
“Đúng rồi, chị ta đáng bị thế mà, bởi vì…" Quỷ nhỏ đang vui vẻ bỗng thay đổi sắc mặt, đổi giọng gằn từng chữ:
“Bố. là. của. mẹ."
“Còn thằng này á?” Nó chỉ vào mặt Lê Đạt rồi nói:
“Thằng này nó thoát chết một lần rồi. Lần này tự chui đầu vào rọ, em không tha cho nó đâu. Nó phải ở với em cả đời.”
“…"
Thấy sắc mặt cô không được tốt, quỷ nhỏ đổi giọng:
“Chị gái thơm quá…chắc ngon lắm nhỉ…cho em cắn một miếng có được không?”
"Một miếng thôi, không đau đâu~” Nó nài nỉ.
Phương Diễm nhìn thẳng vào mắt "Lê Đạt", dường như thông qua đôi mắt của cậu có thể nhìn thấu được tiểu quỷ đang khoái chí bên trong.
Cô đã biết, tiểu quỷ nhất định không chịu rời đi. Vậy thì chỉ còn cách dùng biện pháp mạnh, may ra mới trục xuất được nó ra khỏi người Lê Đạt.
“Em đi ra đi rồi chị cho.”
Tiểu quỷ đang cười bỗng chốc thay đổi sắc mặt. Nó ném mạnh chiếc điện thoại trong tay về phía Phương Diễm. Mắt nó hằn trắng dã, miệng gằn từng chữ:
“Lừa đảo, tao mà ra ngoài làm sao mà ăn. Tao chọn thằng này rồi, không thèm con của người phụ nữ kia nữa. Cơ thể này to khoẻ hơn. Tao thích lắm.”
“Mày ích kỉ, tao xin miếng thịt thôi cũng không cho.”
Cô nhìn chiếc điện thoại vỡ tan tành trên sàn nhà. Khoé miệng khẽ nhếch.
"Không muốn đi? Đi hay ở không do mày quyết định."
“Anh Minh Khang, lên.”
“Tới đây~”
Minh Khang lao nhanh về phía “Lê Đạt”, cỡ oán linh còn bị trận trừ tà của anh em cậu trục xuất ra khỏi người Nguyệt. Một thằng tiểu quỷ nho nhỏ thì làm được gì.
Cậu biết, chẳng qua Phương Diễm sợ cường điệu dùng sức mạnh ép tiểu quỷ ra ngoài, sau này sẽ để lại di chứng không tốt cho Lê Đạt, nên mới muốn thương lượng với nó mà thôi.
Nay thương lượng không thành, vậy thì chỉ còn cách dùng vũ lực.
Tiểu quỷ trong người Lê Đạt bị Minh Khang đánh bật ra ngoài.
Khi nó chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, đã bị một sợi xích linh lực mang theo tất cả sức mạnh còn sót lại của Phương Diễm đánh cho hồn phi phách tán ngay tại chỗ.
“Rắc…xoảng.” Trong căn phòng trống trên tầng hai, bức tượng tiểu quỷ đột nhiên vỡ thành nhiều mảnh nhỏ.
“Xong rồi, chỉ cần bắt Trần Lâm về quy án, hồ sơ đen này này chính thức kết thúc.” Minh Khang thuận tay đỡ lấy thân hình đổ gục của Lê Đạt.
Cậu tiếp tục:
“Nói chính xác hơn, nhiệm vụ của chúng ta đã kết thúc. Công việc bắt giữ tội phạm và thẩm vấn thuộc thẩm quyển của cảnh sát. Đặc nhiệm chỉ phụ trách phần âm.”
“Đoàng.” Tiếng súng cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người.
Trong khi hai người Phương Diễm và Minh Khang đang hoang mang không hiểu chuyện gì đang xảy ra, một viên cảnh sát bước vào.
Người này vóc dáng cao to vạm vỡ, gương mặt nghiêm nghị, toàn thân toả ra chính khí. Người chưa bước vào đã nghe thấy tiếng.
“Chào hai đồng chí, tôi là Hoàng-một trong bốn người được phân công nhiệm vụ bắt giữa Trần Lâm lần này. Hai người là thành viên của Đặc Nhiệm 999 có đúng không. Hâm mộ đã lâu, hôm nay tôi mới có cơ hội được gặp mặt.”
“Tiếng súng vừa nãy là do tôi nổ súng bắt Trần Lâm, anh ta đang bị khoá trên xe ngoài kia. À mà hai người giúp tôi gọi chú Toàn và anh Cảnh dậy với. Chả hiểu tại sao họ bị ngất xỉu…"
Dừng lại nuốt nước bọt và lấy hơi, cảnh sát Hoàng nói tiếp:
“Tôi đoán chắc là do “thứ đó” gây ra đấy, nó kinh lắm. Tôi đuổi theo Trần Lâm ra ngoài nên mới chỉ có dịp nhìn thoáng qua, ghê phết. Kinh hơn trên phim nhiều.”
“Mà Lê Đạt bị làm sao thế? Vừa nãy vẫn còn vỗ ngực đảm bảo có bùa hộ mệnh, bảo tôi đừng lo, sao bây giờ đã ngất xỉu thế kia?”
“…" Phương Diễm và Minh Khang nãy giờ chưa có cơ hội lên tiếng.
Nghe đồng chí này nói, Phương Diễm liên tưởng ngay đến súng liên thanh trong quân đội. Đồng chí này…tính cách quá khác so với vẻ bề ngoài.
“À ờm chúng ta vừa đi vừa nói…ha ha ha…” Minh Khang run run khoé miệng đáp lại.
Cậu thừa nhận, lần đầu tiên gặp đối thủ trong giao tiếp.
8
1
5 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
