TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 53
Tân gia

Mọi người xong việc trong tay thì ngồi trong phòng khách, uống trà ăn điểm tâm. Muộn hơn chút thì anh hai anh ba Mặc gia cùng gia đình cũng tới.

“Mọi người đến rồi”.

“Đến rồi, đến rồi”.

“Quà này anh chị tặng em, mừng Tân gia vui vẻ”.

“Em cảm ơn”. Anh cầm theo quà, trợ lý theo sau cũng hỗ trợ bê vào.

“Anh, chị dâu vào thôi”.

“Được”.

“Woa nhà chú út đẹp quá”.

“Woa”.

Bọn trẻ vừa đi vừa ngó nghiêng, ngắm nghía không rời mắt.

“Bà, ba mẹ”. Người lớn đi trước chào hỏi trưởng bối.

“Ừ”.

“Cô chú Lý”.

“Xin chào, xin chào”.

“Chúng cháu chào cụ nội, ông bà ạ”.

“Ngoan”.

Mọi người vào nhà xem.

“Thư Uyên, không tồi đâu, nhà này em làm được lắm”. Anh hai nhìn quanh phòng khách.

“Công anh hai mà”.

“Anh chỉ sửa một chút, vẫn là em có ý tưởng tốt”. Anh hai vỗ nhẹ vai anh.

“Vâng”.

“Anh xem một vòng rồi, đẹp lắm, phòng ăn rất được, khung cảnh lại thoáng”. Anh cả đi qua một vòng. Quay lại nói.

“Dạ vâng”.

“Anh chị chúng ta ra ngoài uống trà”.

“Ừ”.

“Hôm qua anh đi kiểm tra mấy chỗ đang xử lý ô nhiễm, người ta bảo kết quả rất khả quan, may mà ngăn được dòng chảy kịp thời”.

“Vâng”.

“Chuyện bên đó nhờ các anh hỗ trợ em, xong việc bên này thì em sẽ về ngay”.

“Ừ, cái này anh làm được”.

“Dạ vâng”.

“Xong việc em cứ nghỉ ngơi mấy hôm. Bên đó mọi chuyện cũng ổn hơn rồi”.

“Đúng đấy, út, không cần vội. Sức khỏe quan trọng”. Anh cả nhìn anh, em trai dạo này quá bận rồi.

“Em biết anh à”.

“Ngoan”.

Mọi người nói chuyện thêm một lúc thì cùng nhau chuẩn bị bữa tối. Làm một bữa lẩu dân dã.

Ăn xong, anh bảo là có việc lên phải rời đi trước.

“Con đi đi, nhớ về sớm nghỉ ngơi”. Ba anh ăn xong trước ngồi uống trà.

“Vâng, cả nhà cứ ăn cơm tiếp ạ”.

“Ừ”.

Hai người lái xe đến cửa hàng đặt trước chọn đồ.

“Thư Uyên lần đầu gặp mặt mọi người em lên mua đồ gì sang đây?”. Cô nghĩ mấy ngày mà không biết phải chọn cái gì.

Anh nhìn cô, nắm lấy bàn tay cô mỉm cười.

“Thứ gì cũng không cần, chỉ cần em đến là được rồi, cùng cả nhà ăn bữa cơm. Anh nghĩ họ sẽ rất vui”.

“Như thế cảm thấy không ổn lắm”. Cô sao có thể không mang quà.

“Đừng lo”.

“Uhm”. Cô khẽ thở ra gật đầu, nghe anh vậy nhưng cứ thấy tay không thì.

“Em vào thử đồ đi đã, xem có phù hợp không”.

“Được”. Cô ậm ừ cầm đồ đi thử.

Cô chọn được hai mẫu váy, kiểu dáng cũng rất đẹp, màu sắc nhã nhặn. Lúc đi ra chỉ thấy anh đứng mỉm cười rất lâu. Gật đầu. Mua luôn.

“Anh tiêu tiền sao không thương lượng với em”. Mua đồ xong họ đi dạo một lát.

“Sẽ không có lần sau”.

“Hử, anh nhận lỗi nhanh như vậy, em thấy như có lệ ấy”.

“Bây giờ chúng ta thương lượng cũng được”.

“Không được lãng phí”.

“Anh nhớ rồi”.

“Đi thôi”.

“Oh”. Thư Uyên ngoan ngoãn cầm đồ đi bên cô.

Cô vẫn bận tâm chuyện đến thăm nhà. Hỏi ông bà nội vậy.

“Thư Uyên, người nhà anh có tính cách như thế nào?”.

“Trưởng bối theo hướng truyền thống, nhưng không khô khan, ở trung vẫn hoà hợp. Họ cũng thích con cháu sum vầy. Người trẻ trong nhà thì pha trộn giữa hai kiểu. Vừa hoạt bát vừa nề nếp.

Họ hiểu đạo lý, tôn trọng lẫn nhau, kiểu rèn dũa từ bé nhưng anh thấy cũng dễ chung sống. Đừng sợ, có anh ở đây, năm xưa lúc mới nhận lại người thân anh cũng lo lắng như em bây giờ, nhưng cũng ổn”.

“Uh”.

“Thanh Liên, anh không phải người tốt nhất, gia đình anh cũng phức tạp. Nhưng cám ơn em vì đã đến, đã cho anh cơ hội”. Anh nhìn ngắm đôi mắt mềm mại của cô mà nói.

“Chúng ta vừa đúng lúc gặp được nhau”, cô dịu dàng nhìn anh, bàn tay hai người nhẹ nhàng đan vào nhau.

“Ừ”.

Đúng lúc gặp gỡ người. Vừa gặp như đã quen, bên nhau không muốn rời.

——-

Sáng hôm sau mọi người đều dậy sớm, cùng nhau chuẩn bị đồ làm lễ. Bánh nóng hổi đẹp mắt rất nhanh ra lò. Cả nhà chụm lại chụp mấy tấm ảnh lưu niệm.

Trong sân vườn tiếng nói cười vui vẻ. Gần trưa mọi người lái xe đến nhà hàng đã đặt, ăn uống liên hoan.

“Nào, chúc mừng, chúc mừng. Chúc Thư Uyên Tân gia vui vẻ”.

“Ha ha ha”.

“Cảm ơn mọi người”.

“Mọi người ăn đi, mau ăn cho nóng, vừa ăn vừa trò chuyện”.

“Hôm nay, làm lễ Tân gia, xin trân trọng cảm ơn toàn thể gia đình và bạn bè đến cùng chung vui, xin nâng ly, kính mọi người”.

“Được, nâng ly”.

Mọi người ăn uống vui vẻ, mấy người đàn ông cũng uống thêm một ít, ai lấy đều có chút say. Khá muộn mới rời đi.

“Cảm ơn đã đến”. Anh bắt tay mấy người bạn nói.

“Đương nhiên phải đến rồi, từ thời thiếu niên đến giờ được mấy lần cậu mời bọn tớ bữa cơm, phải ăn uống nhiệt tình”.

“Đúng vậy”.

“Quà mừng cũng phải lớn”.

“Đúng, đúng”.

“Ha ha ha”.

“Chúng ta quen biết bao năm, giờ ai cũng đều có cuộc sống riêng, lần tới gặp mặt còn không biết là khi nào”. Một người cảm thán.

“Hôm nay biết hôm nay, cậu tính mãi chuyện tương lai làm gì”.

“Ừ”.

“Thư Uyên, chúc mừng cậu lần nữa”.

“Ừ, mình cảm ơn, đi đường cẩn thận”.

“Được”. Họ nắm tay anh thật chặt.

“Sau này có dịp gặp nhau”.

“Được, lần tới có thời gian sẽ ngồi lâu hơn”.

“Được”.

“Tạm biệt”.

“Bà ơi, bọn cháu về đây, hai bác, các anh chị tạm biệt”.

“Tạm biệt”.

Tiễn bạn bè ra về anh cũng quay lại đưa người nhà về nghỉ ngơi.

——

Thu xếp xong công việc, muộn anh mới mở điện thoại gọi cho cô.

“Alo, anh”.

“Công việc xong cả rồi, anh về nhà thì gọi em”.

“Có đông người tới không ạ?”.

“Mấy người bạn thân và người nhà, cũng náo nhiệt lắm”.

“Em ăn bánh này không, bánh Tân gia, là người trong nhà làm”.

“Có ạ, anh để cho em một ít”.

“Ừ”.

“Anh uống rượu à”.

“Ừ, uống mấy ly”.

“Không sao chứ”.

“Thi thoảng anh cũng uống một ít, giờ hơi nhức đầu”.

“Hay anh uống thuốc giải rượu vào”.

“Nãy anh uống rồi, chưa ngủ được, muốn nghe giọng em”. Anh nghiêng đầu cười.

“Uhm”.

“Về sau đừng uống nữa, sẽ khó chịu”.

“Ừ, lâu rồi anh mới uống, sau này sẽ bớt uống lại, thực sự không dễ chịu chút nào”.

“Vậy sau này không uống nữa”.

“Anh thấy cũng được, uống vào hại thân”.

“Giờ có buồn ngủ chưa?”.

“Chưa?”. Thư Uyên lắc đầu.

“Uhm”. Người này say rồi lại làm nũng

“Giờ anh về phòng, em mở sách đọc cho anh nghe, đợi thuốc có tác dụng là anh sẽ dễ ngủ thôi”.

“Được”. Thư Uyên nghe lời đi về phòng ngủ của mình.

“Anh đánh răng chưa?”.

“Anh làm rồi”. Anh bật đèn ngủ, nằm nghiêng bên gối nhìn cô.

“Anh muốn nghe về đề tài gì”.

“Em kể gì anh cũng nghe”.

“Chờ em chút…”. Cô nhìn vào giá sách tìm kiếm.

“Chuyện thiếu nhi”. Rút ra quyển chuyện mỏng.

“Được”. Anh nhìn cô không rời mắt.

“Cuốn sách nhỏ này không biết em có từ khi nào nữa, hình như câu chuyện bên trong khá thú vị”.

“Ừ”.

“Cậu nhóc tìm thấy món đồ trong túi… Oh thì ra nó ở đây… sao mình tìm mãi không thấy nhỉ. Ngày mai có thể vẽ một bức tranh…”. Cô đặt điện thoại vào một điểm tựa, ngồi trên bàn đọc cho anh.

“Thư Uyên, em phải quay lại làm việc rồi”.

“Được, em làm việc đi”.

“Vâng, anh ngủ đi, bye”. Cô nói nhỏ.

“Uhm bye”.

Thư Uyên để điện thoại sang một bên, nằm xuống, trong đầu đều là giọng nói hình ảnh về cô. Anh cũng không uống quá nhiều, chỉ khó chịu một lúc, nghỉ ngơi đến chiều thì dậy.

Trong nhà bày rất nhiều túi quà, anh chưa có thời gian xem tới. Cất gọn vào kho, có thời gian sẽ xem sau.

Thư Uyên dọn dẹp vài thứ trong nhà, bếp, sau lại dùng máy lau dọn hút bụi. Trưa ăn muộn, người lớn trong nhà cũng không dậy ngay được. Anh nhỏ tiếng dọn dẹp, tránh làm phiền mọi người.

“May mà trong nhà có máy móc, chứ dọn cái nhà to thế này thì quá mệt”. Anh cất máy vào góc, miệng lẩm nhẩm mấy câu. Rồi mang rác đi đổ.

Buổi chiều ở khu này khá yên tĩnh, cũng không có người qua lại. Anh quay lưng nhìn về căn nhà của mình, nhìn một lượt, thỏa mãn thở ra, khoá cổng đi vào.

24

0

4 tháng trước

19 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.