TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 45
Gặp mặt bố mẹ cô

Mấy ngày sau anh nhận tin báo hẹn gặp.

“Ông chủ, người bên kia có bất thường”.

“Chuyện anh cần điều tra tôi đã tra xong, người nằm trong này”.

“Được”.

Thư Uyên mở tập tài liệu ra thấy có ảnh và thông tin giao dịch đầy đủ. Người năm đó hại cả nhà anh còn thiếu một người. Kẻ này ẩn nấp bao năm, vậy mà không ngờ có dính dáng tới người em gái út của ông nội.

Nhìn số giao dịch ngầm gần đây, còn rất mới. Bà út này là đứa con được nuông chiều trong gia tộc, trước đây từng gây không ít sóng gió. Kẻ năm đó muốn giết anh trong thời gian 1 năm đó lẽ nào là những kẻ này.

Ba lần xém chết vì tai nạn, hạ độc làm gì có chuyện trùng hợp như thế. Không biết trong tay họ còn bao nhiêu thứ không sạch sẽ. Họ vì cái gì muốn giết anh đến vậy. Lẽ nào anh đang nắm giữ bí mật gì của họ.

“Mình có phải quên mất điều gì không?”. Thư Uyên nhìn tài liệu suy ngẫm.

Tuy nhiên có một thứ được truyền đời trong các thế hệ Mặc gia đó là quyền điều hành gia tộc và bí mật Ngũ uẩn tàng thư. Nhưng anh đã tìm hiểu về nó, so với cái gọi là bí mật thì thời buổi hiện đại này. Quyền điều hành gia tộc mới là quan trọng nhất.

Anh được chọn là người kế thừa đời tiếp theo. Trước đây ông nội mất, bố cũng nắm giữ vị trí này. Sản nghiệp tách nửa phần tiền chuyển về gia tộc, việc làm ăn của từng người đều tự quản lý. Thi thoảng bố sẽ thống nhất sổ sách tài chính đôi bên. Nhưng vẫn đầy các kẽ hở. Cho lên mới có cả mớ bằng chứng khuất tất này.

Thời ông nội còn sống thì hình như việc kiểm soát tốt hơn chút.

Thư Uyên rót cho bản thân một ly trà thổi nhẹ rồi uống. Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn. Tuỳ cơ ứng biến.

“Tinh ting”.

“Alo anh nghe nè”.

“Anh làm xong việc chưa?”.

“Xong cả rồi, anh chuẩn bị đồ thì sang luôn”.

“Vâng”.

“Cả nhà đang làm cơm rồi”.

“Ừ, đợi anh một lúc”.

“Vâng ạ”. Cô cúp máy.

“Thư Uyên sắp tới chưa?”. Ông nội ngẩng đầu hỏi cô.

“Anh ấy vừa làm việc xong, bây giờ mới xuất phát ạ”.

“Ông ơi, rượu để ở đâu ạ”. Trần Thời tìm kiếm.

“Ông để trong tủ trên, đúng rồi. Lấy một trai nhỏ thôi. Thư Uyên không uống, mấy đứa các con cũng uống ít thôi”. Ông nội nhìn theo.

“Anh ấy không uống được ạ, bọn cháu còn muốn tỉ thí với anh”. Trần Vũ đặt hoa quả vào đĩa nghe xong liền nói.

“Cậu ấy không uống thôi, hai lần tới chơi chỉ uống vài chén nhỏ. Còn nói sức khỏe quan trọng khuyên ông ăn cơm thôi”.

“Oh, vâng”.

Ba mẹ cô nghe thấy không nói gì.

“Ừ, cũng còn sớm”. Bà bê rổ bánh vừa làm đặt vào bàn.

“Để cháu làm nốt cho”.

“Được rồi, xong cả rồi. Tý nữa Thư Uyên đến mới làm đồ ăn. Giờ cháu đi tắm rửa đi”. Bà nhắc cô.

“Vâng ạ”. Chắc phải gần tiếng nữa anh mới tới.

“Bọn ta cũng đi thay bộ đồ mới”. Đồ sơ chế đã xong. Chỉ đợi khách thôi. Cả nhà tranh thủ đi sửa soạn một chút.

Ba cô từ trong bếp đi ra, lấy khăn lau khô tay.

“Mấy giờ cậu ấy tới”.

“Chị bảo là anh ấy vừa làm việc xong, chắc giờ mới lái xe sang đây”. Trần Thời nhón một cái bánh trong rổ ăn. Trần Vũ ngồi bên nhàn rỗi, đung đưa chân.

“Mẹ con trong phòng à”. Ông hỏi tiếp.

“Vâng ạ, mẹ chắc đi thay đồ”.

“Ừ”.

———————

Anh thay vest mới, trông sáng màu hơn lần trước. Bộ này mẹ mới chuyển đến tháng trước cho anh. Kiểu dáng rất đẹp. Còn có hoa văn thêu tối giản ở vạt. Cúc áo này cũng rất đặc biệt, hình vuông gắn đá. Tổng thể vừa thoải mái vừa chỉnh chu. Anh chỉnh lại mái tóc, ôm nhẹ nhàng ra sau. Mỉm cười nhìn mình trong gương. Cố lên Thư Uyên. Cầm theo chìa khóa xe đi xuống tầng.

Hơn 5h chiều anh tới nơi. Thanh Liên đang tết tóc.

“Alo, anh đến rồi”.

“Em đang tết tóc, sắp xong rồi, đợi em chút”. Cô vui vẻ nhìn anh qua màn hình.

Anh dơ điện thoại ra xa.

“Anh mặc bộ này được không?”.

“Kiểu dáng này đẹp quá”. Cô thắt dây lại.

“Mẹ anh mới gửi tháng trước”. Anh nhìn cô tô son vào môi.

“Xong rồi”. Cô vẫy tay tắt máy.

Thư Uyên cất di động vào túi, mở cốp lấy đồ.

Cô đi xuống tầng.

“Anh ấy đến rồi, con đi ra đón ạ”.

“Đến rồi”. Người lớn ngồi chờ. Hai em theo đi cùng cô ra cổng.

“Thư Uyên”.

“Ừ”. Hai người vui vẻ nhìn nhau, trong mắt chỉ có đối phương. Cô mặc bộ đồ voan lụa mà anh mua, tóc tết gọn, điểm son sáng màu. Tai cài ngọc nhỏ trong suốt, cả người toát ra sự mềm mại tinh tế. Thật xinh đẹp, rạng rỡ như nắng mùa xuân.

Hai đứa đứng sau thấy anh chị nhìn nhau cười ngọt ngào. Không nỡ phá vỡ bầu không khí.

“Chào hai em, Trần Thời, Trần Vũ”. Anh tiến tới bắt tay từng đứa.

“Em chào anh/ em chào anh”.

Hai đứa em lễ phép chào hỏi. Lần trước thấy anh qua điện thoại đã thấy rất đỉnh rồi, giờ gặp mặt thấy anh còn tuyệt hơn.

“Chào các em, anh mang tới ít quà tặng, mọi người chia nhau mang vào giúp anh nhé”.

“Nhiều hơn lần trước nữa”. Cô nhìn vào cốp rồi ngoái đầu nhìn anh.

“Ừ, lần đầu gặp không thể thất lễ”.

“Nhưng không cần nhiều vậy đâu anh à”. Biết bao nhiêu tiền của anh, ngại lắm.

“Không sao, giá trị không cao, đừng lo”.

Anh mỉm cười đưa hai hộp cho em trai cô.

“Trong anh đựng bình gốm”.

“Vâng anh”. Vỏ hộp gỗ cũng tinh xảo thế này, đồ bên trong chắc rất đẹp. Anh rể tương lai chịu chi quá. Không nặng lắm.

“Hộp này cũng vậy, thêm mấy hộp này nữa”.

“Vâng anh”. Trần Vũ, Trần Thời ngoan ngoãn nhận lễ.

“Em cầm mấy túi này nhé, đều là hộp trang sức nhỏ”. Cô gật đầu. Chỗ còn lại anh cầm vào.

“Vào thôi”. Cô gật đầu mới anh, mọi người cùng đi vào trong.

Người lớn nhìn ra cổng, thấy hai người đi vào theo sau là hai anh em Thời, Vũ. Đứa nào cũng tay xách, tay ôm.

“Cháu chào ông bà, cháu chào cô chú”. Anh khẽ cúi đầu từ xa chào. Người lớn cũng đứng dậy.

“Chào cháu, vào nhà ngồi chơi”. Ba cô đáp lời.

“Dạ vâng ạ”.

Mọi người đi vào nhà. Khách sáo chào hỏi.

“Các em đặt đây giúp anh”. Mấy hộp gỗ được đặt lên bàn. Túi khác đặt ngay bên cạnh.

“Cháu khách sáo rồi, Thư Uyên”. Ông nội mỉm cười nói.

“Dạ, chút tấm lòng của cháu mong sẽ hợp ý mọi người.

“Ừ, ừ”. Hôm nay hai người ngồi giữa, ông bà ba mẹ cô ngồi hai bên.

“Cháu uống trà”. Ba cô đưa anh chén trà nhỏ.

“Cháu cảm ơn chú”.

Cô gật đầu với anh.

“Dạ thưa, cháu xin phép tự giới thiệu. Cháu là Mặc Thư Uyên, năm nay 30 tuổi, cháu là bạn trai của Thanh Liên. Hôm nay cháu tới nhà xin phép ông bà, cô chú và gia đình cho cháu và Thanh Liên chính thức qua lại. Tìm hiểu và phát triển tình cảm ạ”. Anh bình tĩnh nói chuyện. So với lần đầu gặp mặt hôm nay tốt hơn nhiều.

“Ừ, cô chú cũng có nghe ông bà và Thanh Liên nói chuyện hai đứa. Lần trước chúng ta cũng gặp qua một chút”. Ba cô gật đầu.

“Dạ vâng”.

Hai vợ chồng có ấn tượng rất đặc biệt với chàng trai này. Hôm nay gặp trực tiếp càng cảm nhận được khí thế hơn người. Dáng người cao lớn, đi lại vững vàng, giọng nói trầm ấm, nét mặt sáng vừa nghiêm vừa dịu. Khi cười anh mắt sáng rõ, linh động. Dơ tay nhấc chân đều quy củ, có phong thái. Quần áo trên người đều là đồ cao cấp, đường may rất tỉ mỉ.

“Trước đây, chưa thấy lần nào Thanh Liên nhắc tới cháu. Lần này gặp mặt cô cũng rất bất ngờ”. Mẹ cô quan sát anh.

“Dạ, bọn cháu quen nhau dịp năm mới, từ bạn bè tìm hiểu nhau dần dần sau này có tình cảm. Gần đây cháu mới ngỏ lời, cũng nhận được sự đồng ý của em ấy. Nên là sắp xếp thời gian qua nhà gặp trưởng bối để xin phép ạ”. Anh thong thả đáp, không có cảm xúc dư thừa.

“Ừ”. Mỹ Thu nhìn một lúc thấy có chút áp lực.

Người lớn đều gật đầu. Không khí có chút nghiêm túc quá.

“Chuyện hai đứa, cô chú cũng thuận theo ý. Cháu và con gái chú cứ từ từ tìm hiểu, đôi bên gặp mặt nhiều hơn”. Ba cô nói.

“Dạ cháu cảm ơn cô chú đã cho phép”. Anh gật đầu mỉm cười.

“Gia đình nhà cháu thì thế nào, chú cũng mới nghe ông kể lại một chút”.

“Ba mẹ đẻ cháu ở Viên Quý, lúc nhỏ cháu đi lạc được bố mẹ nuôi cứu. Cháu sống với họ cho đến khi trưởng thành mới tìm được người nhà. Lúc đó công việc của cháu ở Diệp Thành cũng đã ổn định, bên nhà cháu còn hai anh trai. Ba mẹ cũng đồng ý để cháu tiếp tục sống tại đây.

Hai gia đình rất hoà thuận, người nhà thường xuyên tới đây. Lúc công việc không bận cháu cũng sẽ về vài hôm thăm nhà.

Ở Viên Quý gia đình cháu làm nghề thủ công, buôn bán truyền từ đời này qua đời khác, ngoài ra thì con cháu ai có sở trường riêng thì phát triển thêm nữa. Kinh tế cũng ổn ạ”.

“Nhà cháu làm nghề thủ công cụ thể là làm gì?”. Mẹ cô hỏi.

“Dạ có dệt may, gốm, nông nghiệp, thực phẩm. Cũng là vài nghề thiết yếu hàng ngày ạ”.

“Ừ, ba mẹ với các anh cháu thì làm công việc gì”. Mẹ cô hỏi tiếp.

“Ba mẹ cháu lo việc kinh doanh ở nhà với hai anh trai, anh lớn thì làm về trang sức, anh hai thì làm thiết kế ạ”.

“Chú với hai em đây cũng làm về thiết kế, anh cháu chuyên về mảng gì?”. Ba cô hỏi.

“Dạ, anh ấy làm nhiều mảng khác nhau ạ”.

“Ừ”.

Ông thấy không ổn lắm.

“Thư Uyên cháu nay làm việc cả ngày sao?”.

“Dạ vâng ạ, họp xong cháu mới về”. Anh gật đầu cười.

“Ai da, đói chưa. Chúng ta vào bếp làm bữa tối. Vừa ăn vừa nói chuyện cả nhà thấy sao?”. Ông nhìn mọi người.

“Dạ vâng bố”. Ba mẹ cô gật đầu. Mấy chị em cô thì tất nhiên rất đồng ý.

“Vậy cả nhà đợi chút, có chút quà cháu muốn tặng riêng ạ”. Anh thả lỏng mở hộp gỗ.

“Được, được”.

“Cô chú, đây là đôi bình gốm hoa nhỏ để bày. Cháu tặng cô chú”.

“Chú cảm ơn”.

“Đây là khăn lụa, màu này cháu tặng cô, màu này cháu tặng bà”.

“Cô cảm ơn”.

“Lần trước cháu tặng bà rồi, lần này còn mua thêm”.

“Món quà nhỏ thôi ạ”. Anh mỉm cười.

“Đây là tranh chữ ông ạ”.

“Được, được”. Ông nội nhận hộp anh đưa, mở ra.

“Bà xem đôi câu đối”.

“Ừ, ừ”.

“Ở đây có bộ ngọc, cô cháu tặng cô”. Anh mở ra lễ phép đưa tới.

“À, cảm ơn cháu”. Tặng cả ngọc, bà nhìn bộ trang sức chất ngọc kiểu dáng đơn giản, màu cũng trong.

“Màu đẹp”. Ba cô nhìn vào.

“Ừ”. Bà Mỹ Thu gật đầu cười.

“Anh có mua quà cho hai em”. Thư Uyên mở hộp nhỏ đưa là hai mặt ngọc.

“Anh, bọn em cảm ơn”. Hai đứa không hiểu ngọc nhưng anh rể tương lai tặng quà mà vui vẻ nhận lấy.

“Đây nữa, bên trong có vé triển lãm quốc tế anh được người quen tặng. Anh thì không chuyên mảng đó nhưng có thể hai em sẽ thích”.

“Wow, thật ạ… là vé VIP”. Trần Thời vui vẻ. Quá đỉnh triển lãm này hiếm lắm.

“Anh Thư Uyên, đây là vé mời VIP, bọn em…”. Hai đứa nhìn nhau đây có phải khách mời thường đâu.

“Không sao, anh đi công tác, đối tác tặng mà anh không tới được. Hai em đi đi không lãng phí lắm, anh sẽ báo để người ta đón tiếp. Không lo đâu”. Anh nói.

“Vâng ạ”. Hai cậu gật đầu, cười với nhau.

“Chú ở đây cháu có đôi rượu hoa đào trong nhà ủ đã nhiều năm. Rất thơm ạ”. Anh mở hộp gỗ khác ra.

“Rượu quý, cảm ơn cháu, tặng nhiều quà như vậy”. Chu đáo quá rồi.

“Trong nhà có lên cháu mang tới, mong cả nhà sẽ thích”.

“Ở đây có thảo dược tẩm bổ, cô chú cầm về Tây Hải dùng dần. Đã chia từng gói, để hầm nấu đều được ạ”. Anh ngồi xuống ghế. Tâm trạng thoải mái.

“Ừ, ừ”.

“Cảm ơn cháu, Thư Uyên”. Ba cô nhìn anh, cậu thanh niên này rất có lòng, mua sắm nhiều như vậy trong lần gặp đầu tiên nhất định rất tốn kém. Để ý thấy khi cậu ta ở bên con gái hai đứa cũng hòa hợp.

13

0

5 tháng trước

2 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.