Chương 34
Chuyện nhà
Hôm sau anh lái xe rời nhà sớm, về nhà bố mẹ nuôi. Hôm trước định sang nhưng công việc xảy ra sự cố anh phải trực tiếp xử lý. Gọi điện báo để hôm khác tới.
Xe đỗ vào chỗ đậu xe, anh xách theo đồ ăn đi vào, mở cửa.
“Ba, mẹ”.
“Về rồi à, nhanh vào thôi”.
“Điểm tâm toàn ký”.
“Con lại mua đồ về làm gì”. Mẹ nuôi cười nói.
“Mua cả nhà cùng ăn”.
“Ừ, nhanh vào đi, bọn trẻ đều ở nhà, đang ở trên phòng”.
Bà lớn giọng gọi với lên tầng.
“A Thuần, A Ngọc, anh cả về rồi”.
Âm thanh vừa truyền đi, trên cầu thang đã có bước chân nháo nhào đi xuống.
“Anh”.
“Anh ơi, nhớ anh quá, sao lâu rồi anh mới về”.
Cặp sinh đôi thấy anh liền nhào tới ôm chặt không còn kẽ hở.
“Anh về rồi đây”. Anh cười đáp, ôm lấy hai đứa.
“Anh, anh phải thường xuyên về, mẹ làm nhiều đồ ngon lắm”. Em gái diễn tả chân thật.
“Đúng vậy anh, lúc nào ba mẹ cũng nhắc mong anh về”. Em trai gật gù theo.
“Được, anh nhớ rồi”.
“Ở trường thế nào?”.
“Tốt anh ạ, năm ngoái thì còn bỡ ngỡ, sang năm nay đều thuận lợi”. Đứa trẻ hoạt bát dựa vào tay anh nói.
“Được”.
“Ôm anh con như thế nó thở sao nổi?”. Mẹ quát lên.
“A hi hi”. Bọn nhóc buông anh ra.
“Anh để em xoa bóp cho anh”. Cặp sinh đôi hăm hở nắn vai nắn tay cho anh, khiến cả nhà cười sảng.
“Hai đứa các con đúng là biết cách hiếu thuận”.
“Không phải gây họa gì chứ”. Anh cười đáp, trêu hai đứa.
Bọn trẻ làm hành động dơ tay lên rồi bắt chéo lại.
“Tuyệt đối không”.
Anh cả cách bọn họ 11 tuổi, đối với bọn họ rèn rũa nghiêm khắc. Từ việc học hành đến tác phong, hành động ăn nói, tuyệt đối không nhân nhượng. Nhưng cũng là người rất cưng chiều họ. Đói đã có anh, ốm có anh, gây chuyện có anh lo, hết tiền cũng có anh cả cho. Anh cả chính là toàn năng, siêu toàn năng của họ.
“Ăn điểm tâm, đừng ở đó nói hươu nói vượn”.
“Mẹ”.
“Ha ha”. Ba nhìn thấy vui vẻ cười.
“Mẹ với ba con chuẩn bị bữa trưa, mấy đứa ngồi chơi với anh đi”.
Anh đứng dậy đi vào bếp.
“Mẹ để con làm cho”.
“Chỉ là vài món ăn, để đó ba mẹ làm. Bọn trẻ nhớ con nghe con về đều náo loạn cả lên, đi ra đi”. Anh mỉm cười đi ra ngoài.
“Vâng”.
“Anh, ba mẹ bảo anh xây nhà xong rồi”.
“Vậy sau này anh không về nữa sao?”.
Bọn trẻ ôm tay anh ỉu xìu hỏi.
“Hai đứa các con nói cái gì vậy”. Ba lớn tiếng nói.
Anh nhìn ba.
“Ba không sao”.
“Ừ, sau này có thời gian anh sẽ về, vẫn ở Diệp Thành, không cần lo, nhà rộng lắm không đi học thì sang nhà anh”.
“Oh Oh”. Cặp sinh đôi đồng thanh đáp.
Cho điểm tâm vào mồm đồng điệu với nhau. Thư Uyên nhìn hành động của bọn trẻ bật cười thành tiếng. Anh sao nỡ rời đi chứ.
Ba mẹ trong bếp cũng nghe thấy lời anh nói, việc trên tay cũng thoáng dừng lại.
“Làm đi thôi, nấu cho con nó bữa ăn ngon chút”. Ông nhìn vợ mình buồn bực an ủi.
“Được”.
Bữa trưa cũng nhanh chóng dọn ra, bọn trẻ phụ bố mẹ bưng đồ ăn dọn bàn, anh nhận việc gọt hoa quả.
“Ăn cơm thôi, đều là món theo khẩu vị của con”.
“Thử xem”.
Ông gắp vào bát anh một miếng cua.
Anh cũng gắp lại vào bát mọi người vài miếng đồ ăn.
“Nhanh ăn đi, còn nóng ăn sẽ ngon”.
“Ui món này, quá đỉnh luôn”.
“Mẹ tay nghề của mẹ quá tuyệt”.
Cặp sinh đôi vừa ăn vừa khen nấy khen nể. Miệng không nhàn rỗi.
“Có đồ ăn cũng không khiến các con im lặng được”. Bà liếc hai đứa.
“Hihi”
“Cua này rất tươi”. Anh nói.
“Ừ”. Ba gật đầu.
“Trứng cá này con cũng thử xem”. Mẹ Lý múc cho anh một khúc trứng sốt vàng.
“Vâng”.
“Ngon mẹ ạ”.
“Ừ, ăn đi, con gầy đi bao nhiêu rồi”. Bà nhìn con lớn vẫn không thấy béo lên tí nào.
“Vâng”.
Ăn xong cả nhà thay nhau dọn dẹp, sau đó ngồi trong phòng khách nói chuyện.
“Các con về phòng nghỉ đi, ba mẹ có chuyện riêng cần nói với anh con”.
“Dạ dạ”.
“Bọn em lên phòng đây”.
“Ừ đi đi”.
Ba Lý đợi hai đứa nhỏ về phòng rồi nói.
“Mấy ngày trước mẹ con có gọi điện tới đây, muốn hỏi chuyện của con”.
“Vâng”.
“Bảo đợi con thông báo ngày làm Tân gia sẽ thu xếp sang chơi mấy ngày, bảo là lão phu nhân cũng muốn sang. Nhưng cũng phải xem lúc đó bà nội con có khỏe không đã”.
“Ba mẹ thấy để mọi người ở nhà ta thì sẽ không thoải mái, nên thu xếp một khách sạn tốt để người bên đấy ở lại. Con thấy thế nào?”.
“Được ba ạ, chuyện nơi ở con sẽ để trợ lý thu xếp”.
“Được”.
“Chuyện mời khách đến dự con tính sao?”. Ông nhìn anh hỏi.
“Con không mời nhiều, bên này chỉ cần nhà mình thôi, chỗ con cũng chỉ vài người bạn. Ba mẹ con và anh chị bên nhà. Bốn mâm thôi, con sẽ đặt ở nhà hàng ven hồ”.
“Được, được”.
“Ba mẹ thay con chuẩn bị quà đáp lễ, con cho trợ lý sang. Chọn đồ tốt chút”.
“Được được, cái này để ba mẹ”.
“Nhà bên làm đã hoàn thiện hết chưa?”. Ba anh hỏi.
“Con cho lắp đặt xong cả rồi, cũng dọn đồ về đó rồi”.
“Ừ”.
“Ai da lúc đó phải chuẩn bị đồ mới để mặc mới được”. Mẹ cười.
“Đúng vậy”.
“Vâng”.
“Con chọn được ngày chưa?”.
“Là ngày 20 ạ”.
“Ừ, được”.
Mẹ nhìn anh mở lời.
“Thư Uyên, bên nhà mẹ con cũng muốn hỏi về chuyện đối tượng của con, hỏi xem con đã để ý ai chưa?”.
“Vâng”.
“Chuyện này mẹ cũng không tiện nói lại, lên chỉ bảo là không thấy con nói gì”.
“Vâng”.
“Mẹ con còn nói muốn giới thiệu cho con vài cô gái tốt, gia đình danh giá”.
“Ba mẹ con biết rồi, chuyện này con sẽ tự an bài”.
“Ừ, mẹ biết”.
Không khí trong nhà thoáng cái có chút không thoải mái. Ai cũng biết chuyện con cả không thích nhất chính là có người muốn can thiệp vào cuộc sống của mình. Là điều tối kỵ.
“Không nói chuyện đó nữa”. Ba Lý khẽ thở.
“Ba mẹ muốn bàn với con chút chuyện khác, đang không biết phải làm sao”.
“Bên nhà nội xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, trong nhà khá loạn”.
“Ba ba cứ nói rõ con nghe”.
“Bà nội con nói. Bác hai và bác ba cùng nhau làm ăn, nhưng thua lỗ. Trở về nhà tranh chấp tài sản. Muốn bán mảnh đất chung ông bà để lại bù lỗ”.
“Họ làm ăn cái gì vậy ba”.
“Là chung nhau mở nhà xưởng, chế biến nông sản. Nhưng đầu ra thì ít, không xoay sở được, nợ nần khắp nơi. Ba đã về tận nơi xác nhận lại, đúng là như thế”.
“Bà con vốn dĩ không muốn bán mảnh đất căn nhà đi, ba mẹ cũng chưa biết giải quyết sao cho ổn, mọi người cũng không dư giả nhiều muốn bù giúp cũng thiếu nhiều”.
“Bác cả cùng ông bác có nói gì không ạ?”.
“Chỉ bảo là không thể bán, muốn mọi người góp một chút tiền giúp họ qua giai đoạn khó khăn này”.
“Con thấy sao?”.
“Ba mẹ đừng vội, chuyện này con sẽ cho người tìm hiểu. Nếu đúng như vậy, thì phải xem loại hàng họ chế biến như thế nào. Nếu xuất đi được sẽ giải quyết vấn đề dần dần, nhưng chuyện này không để lộ ra được. Con bảo người âm thầm làm là được”.
“Được, ba mẹ hiểu”.
“Con lên phòng nghỉ ngơi đi, trưa rồi. Ngủ một giấc cho đỡ mệt”.
“Vâng”.
6
0
5 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
