Chương 20
Gặp mặt
Thanh Liên vẫn đi bộ như mọi ngày, từ xa cô đã thấy anh đứng ở cổng nhà mới. Cô đi gần lại anh cũng không quay đầu. Đứng sau cô khẽ cắn môi, gọi nhỏ.
“Thư Uyên”.
“…”. Anh chậm chạp quay người nhìn cô.
“Chào buổi tối, em đi dạo à”.
“Vâng, anh không vào sao”. Cô nhìn cảnh cổng đóng kín trước mắt.
“Ừ, chỉ nhìn qua một chút”.
“Đi dạo thêm lát nữa không”. Anh tiến tới gần cô.
“Được”.
“Hôm nay em có vẻ tốt hơn rồi”.
“Vâng”.
“Đổi lại là anh hôm nay hình như có tâm sự”.
“Ừ”.
“Là chút chuyện trước đây”. Anh nhẹ cười nhìn phía trước.
Hai người thả chậm cước bộ, không ai lên tiếng trước.
“Có cái này muốn cho em”.
“Dạ”. Cô nhìn anh tò mò.
Anh lấy từ trong túi áo vest ra một túi giấy nhỏ đưa cho cô. Cô dừng lại nhìn anh.
“Đây là…”.
“Bánh điểm tâm”. Anh mỉm cười.
“À vâng ”. Sao anh ấy cất điểm tâm trong người.
“Em ăn thử xem”. Anh nhìn vào mắt cô nói.
Cô nhận túi giấy nhỏ chỉ bằng bàn tay mở ra, bên trong đựng ba cái bánh con con, gói trong giấy sáp ong. Một mùi hương hoa thanh ngát ngọt ngào kích thích khứu giác và vị giác.
“Thơm quá”. Cô vui vẻ nhìn chúng.
Lấy một cái bóc ra, bên ngoài là lớp bột trắng mịn, bên trong là lớp màu trong sáng mềm mại, rất đẹp mắt.
Cô cắn một miếng mất nửa cái bánh để lộ ra lớp lớp nhân bên trong. Nhân vỏ pha nhau, vị ngọt thanh thanh, dẻo thơm lạ miệng. Hương sắc vô cùng mỹ vị.
“Rất ngon, rất đặc biệt… anh coi nhân bên trong, họ làm giỏi quá”. Cô dơ tay lên tầm mắt anh chỉ, chiếc vòng bạc trên tay đung đưa qua lại, lấp lánh sinh động.
“Rất đẹp”. Anh cười dịu dàng.
“Đẹp quá cơ, họ giỏi thật lại còn siêu ngon”.
“Là bánh thủ công, cách làm cũng rất công phu”.
“Uhm… cảm ơn anh… sao hôm nay anh lại mang nó trong người”. Cô cho nốt phần còn lại vào miệng. Hai cái kia cất đi phần ông bà.
“Mấy hôm trước anh cùng một người bạn có ăn qua điểm tâm và đồ ăn ở cửa hàng này, thấy rất ngon, đã đặt một ít. Hôm nay nếu mà không gặp em thì cũng sẽ chuyển sang cho em”.
“Anh lại chi tiền rồi… nhưng mà cảm ơn anh, em rất thích”. Cô giả bộ nghiêm túc sau đó cười tươi nhí nhảnh với anh.
Nhận định người bạn này rồi, cô cũng không muốn hai người họ khó xử vì bất cứ điều gì nữa. Cứ thoải mái nói chuyện như vậy.
“Ừ”. Anh thấy cô trêu mình thì khẽ bật cười tiến về phía trước.
“Anh thấy đi con phố bên kia thì em đi đường to sẽ tiện hơn là rẽ qua tiểu khu”.
“Vâng, nếu em đi chợ thì sẽ đi thẳng, nhưng đi bộ thì khác, nếu sớm thì em thích ngắm nhìn những căn nhà trong này, họ làm rất đẹp, không gian trong này an tĩnh thích hợp đi dạo. Đôi khi em sẽ đi sang khu phố chơi nếu không chỉ thích ở trong tiểu khu đi lại vài vòng, thi thoảng cũng có gặp vài người đi dạo tối”.
“Đúng là nơi này an tĩnh nhưng em là con gái đi lại thường xuyên thì không tốt”.
“Vâng, em thường đi chỗ sáng, có nhiều người qua lại thường xuyên”.
“Lần nào vào tiểu khu đi dạo thì gọi anh, nếu không ngại thì anh đi cùng, vừa đi vừa nói chuyện”.
“Được”.
Hai người đi vòng vòng, nói chuyện rất vui vẻ. Kể tới rất nhiều chuyện trước đây.
Tiễn cô về anh lại chờ mong đến lần gặp sau của họ. Lần tới anh gọi cho cô, hỏi xem cô muốn ăn gì.
Điều này vẫn trong kế hoạch hay là không? Thư Uyên suy ngẫm.
Anh muốn cắt đứt liên hệ với cô càng sớm càng tốt nhưng mỗi lần đều không từ chối, muốn cùng cô nói chuyện. Không giống anh của mọi khi.
Mấy người đi sau: nay tâm trạng ông chủ thất thường thế.
Mọi người đều ra hiệu không biết.
————————
Gần đây mọi người không bận. Buổi tối hẹn nhau tới nhà cô ăn cơm. Mấy thanh niên tranh vào bếp, Nhất Minh cũng hăng say xào nấu, chỉ là nấu không quen tay bị xém.
“Ha ha, bạn học Nhất Minh, dở rồi”.
“Để tớ làm lại tớ không tin mình nấu không được món này”.
“Mấy đứa các cháu nấu được không?”. Ông thấy tình hình không ổn lên hỏi.
“Không sao ông ạ, cậu ấy ít làm cứ để cậu ấy thử, vẫn ăn được ạ”.
“Ừ, từ từ làm”. Ông gật đầu.
“Ông kệ đám nhỏ, giúp tôi trộn nhân đi, làm nhiều chút. Cho bọn nhỏ ăn thoải mái”. Bà nhào bột nói ông.
“Được, tôi làm liền”. Ông vui vẻ đáp ứng, tay nhanh nhẹn trộn nhân.
Trong bếp tinh thần rực cháy thử nghiệm rất nhiều món ngon. Nhất Minh được sự hỗ trợ của bốn người các cô, thành công sào xong món thịt.
“Ừm”.
“Thế nào”. Cậu ấy căng thẳng hỏi.
“Thành công mỹ mãn”.
“Chúc mừng đầu bếp Nhất Minh, thử nghiệm thành công”.Mấy người các cô vỗ tay khen ngợi.
“Tớ chưa làm bao giờ luôn ấy, tưởng dễ cơ”.
“Ha ha, nấu ăn là vậy, cháu làm dần sẽ quen thôi”. Ông nội cô bật cười.
“Dạ vâng ông ạ, cháu sẽ cố gắng”. Cậu ấy thở ra vui vẻ đáp.
“Được, ha ha”. Có trí khí.
Mọi người làm xong mấy món đơn giản, sau đó đi hầm đồ, luộc thức ăn. Người rảnh tay thì cùng ông bà gói bánh. Được một mẻ thì đem hấp, đợi khô áo bột.
“Mọi người ăn thử đi ạ, mẻ này xong rồi”. Tiểu Phù bê đĩa bánh mang ra bàn.
“Ông bà, thử đi ạ”.
“Ừ ừ, các cháu cùng ăn đi”.
Mọi người mỗi người một cái, vừa ăn vừa thổi.
“Wow, ngon quá”. Nhất Minh ăn thử một miếng, cảm thán.
“Siêu ngon luôn”.
“Bà ơi tay nghề của bà quá tuyệt”.
“Ha ha”.
“Các cậu thật có lộc ăn, tớ phải thường xuyên ghé chơi mới được”. Nhất Minh nói.
“Hoan nghênh đầu bếp Nhất Minh lần sau lại tới”. Cô cười vui vẻ đáp.
“Nhất định, nhất định, lần sau tớ mua cua tới. Bên nhà nội tớ gần chỗ nuôi hải sản, ăn ngon lắm”.
“Quá tuyệt luôn”. Mọi người vui vẻ nghĩ tới món ngon.
“Ừ ừ”.
Mọi người ăn uống vui vẻ, lúc về còn gói theo túi lớn bánh mang về ăn.
Cuối tuần.
Thanh Liên đang ở thành phố Tây Hải, hôm nay cô hẹn gặp một người mà ba mẹ giới thiệu.
Em trai lái xe đưa cô tới điểm hẹn như thường lệ.
“Chị, tý về em đón”.
“Được”.
“Chị hôm nay chị rất xinh đẹp, là mỹ nữ đẹp nhất”.
“Dẻo miệng”. Cô bật cười liếc em trai.
“Hii”.
Cô vào nhà hàng hỏi nhân viên phục vụ.
“Xin chào tôi có đặt bàn số tám ở tầng hai”.
“Vâng quý khách đợi một chút”.
“Là cô Trần phải không ạ”.
“Vâng”.
“Xin mời quý khách đi theo tôi, bạn quý khách cũng vừa đến”.
“À vâng”. Đến sớm như vậy.
Cô đi theo sau người phục vụ tới một dãy bàn riêng gần cửa sổ. Thấy phía trước là một người khách nam mặc âu phục tối màu đang ngồi. Nhìn qua thấy số 8 trên mặt bàn liền biết.
“Xin mời quý khách”.
“Cảm ơn anh”.
Cô gật đầu với người phục vụ chậm rãi đi tới. Người ngồi phía trước cũng quay đầu lại nhìn cô. Cô khẽ cười gật đầu chào.
“Chào cô Trần”.
“Chào anh Lâm”.
“Mời ngồi”.
“Vâng”.
Lâm Thường nhìn người con gái phía trước, ngũ quan bình thường nhưng dịu dàng thoải mái, tóc búi cao chỉ để vài sợi nhỏ bay nhẹ sau gáy và trán. Ánh nhìn nhu hoà, nụ cười rất nhẹ cho có lễ. Nhìn thế nào cũng là một cô gái phổ thông bình thường.
“Cô Trần muốn ăn gì”. Anh đưa thực đơn về phía cô.
“Tôi xem một chút”.
Khi anh ta nhìn cô, cô cũng đánh giá về anh ta. Gương mặt người này có phần khá xuất chúng, nhưng lại là người có tiến có lùi, anh ta nhìn cô nhưng vẫn giữ thái độ hoà hoãn.
Với người như anh ta hẳn phải là kết giao với những tiểu thư đài các mới đúng. Tư chất của cô thật sự không hợp. Thanh Liên nhủ thầm trong lòng lần này chắc chắn cũng thất bại.
Cô thả lỏng chính mình tập trung xem thực đơn. Món ăn ở đây thực sự rất đắt, xem ra đi coi mắt cũng có cái hay của nó, thỉnh thoảng cô lại được thưởng thức những món ăn sang trọng kiểu này mà không mất tiền, nghĩ tới đây tâm trạng có chút phấn khởi.
Từ lúc cô vào nhà hàng nhìn qua cách bày trí sang trọng cùng phục vụ cũng đủ biết. Người trước mắt thực sự rất chịu chi.
Cô chọn một món chế biến từ gà, một món từ hải sản, salad, nước ép hoa quả. Còn anh ta chọn súp, cá, rượu kèm, thịt bò, tráng miệng. Nhân viên nhà hàng xác nhận lại một lần nữa các món hỏi lại cô có muốn dùng rượu không, sẽ làm món ăn ngon miệng hơn.
“Cám ơn anh, tôi không dùng rượu”.
“Vâng thưa quý khách”.
Sau đó quay sang hỏi anh ta muốn dùng loại rượu nào. Mấy lời anh ta nói cô cũng không hiểu nổi. Chỉ mỉm cười nhìn người phục vụ thể hiện sự lịch sự. Sau đó cũng chỉ nhìn quanh ngắm cảnh.
“Cô Trần thấy nhà hàng này thế nào”. Anh cảm nhận cô khá tuỳ tiện, cũng thả lỏng hơn khi vừa đến. Thường các cô gái khác luôn cố gắng lấy sự chú ý của anh còn cô một là không quan tâm, hai là cố tình giả bộ để anh chú ý.
“Nhìn rất đẹp”.
“Cô Trần bao năm qua vẫn sống bên Diệp Thành”. Nghe anh ta hỏi cô cũng biết không thể lảng tránh thêm được.
“Vâng, đúng vậy”.
“Tôi cũng có cơ hội làm ăn bên Diệp Thành vài lần”.
“Tôi cũng có nghe qua về chuyện anh từ bố của tôi”.
“Là như vậy sao không biết bác trai nói gì về tôi”.
“Bố tôi nói anh là người tuổi trẻ tài cao rất có triển vọng”.
“Quá khen rồi, chú Trần là người có thực lực, ông của tôi rất thích chú ấy”.
“Trước đây cha tôi từng làm việc với ông của anh à”.
“Đúng là như vậy”. Cô gật đầu, ba chỉ nói là người quen.
“Tôi học tập và sinh sống ở nước ngoài nhiều năm, vài năm gần đây mới trở về nước, tiếp quản công việc của ông nội”.
“Vâng”.
“Tháng trước ông tôi có gặp chú ấy một lần, hai người vui vẻ nói chuyện chú ấy bảo trong nhà còn có cô con gái lớn, muốn tìm một mối tốt thế là ông tôi nhìn tới chỗ tôi, bảo giới thiệu tôi cho con chú ấy, bởi vậy mới có cuộc gặp mặt của chúng ta ngày hôm nay”.
Cô khẽ cười.
“Ngại quá ba mẹ tôi thực sự là rất muốn tìm một mối hôn sự cho tôi”.
“Nhưng tôi thấy cô Trần còn rất trẻ sao đã lo lắng đến chuyện này vội”.
“Tôi thì cũng không vội chỉ là ba mẹ muốn lo toan sớm”.
“Ra vậy”.
“Cô Trần đến Tây Hải không biết đã đi đâu chơi chưa”.
“Trong nhà có hai em trai, lần nào tôi đến, cũng nghỉ ở nhà để đưa tôi đi tham quan”. Cô dịu dàng đáp.
“Tôi cũng có nghe qua, nghe nói hai em của cô Trần, là nhân tài thiết kế”. Anh ta thoải mái nhìn cô.
“Tôi không hiểu nhiều lắm về công việc của hai em, chỉ là vài lần đi ngang qua chỗ làm việc thấy cũng rất đẹp. Không biết người ngoài đánh giá thế nào”. Cô khẽ mím môi lắc đầu.
“Thiết kế sáng tạo cũng rất được người ưa chuộng”.
“Vâng”. Oh mấy đứa nhà mình cũng được đấy chứ.
Nhân viên phục vụ cũng nhanh chóng mang thức ăn lên.
“Cô Trần mời dùng bữa”.
“Mời anh”. Bữa ăn hôm nay khá ổn, tâm trạng cô so với mấy lần trước thư giãn hơn.
Thanh niên chọn một món gà thái nhỏ chiên giòn, rất dễ ăn. Cô thử một miếng cho vào miệng thấy vừa giòn vừa mềm, gia vị cũng rất độc đáo.
“Cô Trần thấy thế nào”.
“Hương vị rất mới lạ, vừa miệng lắm ạ”.
“Thế thì tốt, xem ra chọn nhà hàng này cũng không tệ”. Cô gái này cũng thú vị.
“Vâng”. Cô mỉm cười.
Anh ta uống thêm ngụm rượu nhỏ rồi lấy thêm một miếng thức ăn. Cách ăn uống đậm chất quý tộc hẳn là sống trong môi trường đó nhiều năm, còn được rèn dũa rất tốt, hơn nữa anh ta có nói bản thân sinh sống ở nước ngoài vài năm.
Lại là cháu trai của đại gia tộc giới kinh doanh. Hiển nhiên lễ nghi quy củ là chuyện đã ăn sâu bén rễ.
Nhìn anh ta cô lại nhớ về Thư Uyên, khí chất của anh ấy quả nhiên không ai sánh bằng, đem cho người ta cảm giác như nước hồ êm ả, nhẹ nhàng vỗ về.
Cô uống thêm ngụm trái cây che đi cảm xúc. Mình vậy mà trong đầu chỉ nghĩ về anh ấy.
Khi phục vụ mang đến món thứ hai cô vẫn còn đang ăn thịt gà của mình.
“Thưa quý khách chúng tôi phục vụ món chính thứ hai, quý khách có yêu cầu gì thêm không ạ”.
“Cô Trần muốn ăn thêm gì không”.
“Tôi không, cảm ơn”.
“Dạ vâng, chúc quý khách ngon miệng”.
“Nghe nói cô Trần là văn thư ở trường học”.
“Vâng, tôi làm tại trường Cao đẳng tại Diệp Thành”.
“Công việc có bận rộn lắm không”.
“Nếu vào thời điểm tiếp nhận học sinh mới và thi cử thì sẽ bận, nếu không công việc cũng nhẹ nhàng”.
“Làm việc ở trường học cũng tốt, đôi khi làm chúng ta nhớ về bản thân mình trước đây”.
“Vâng, học sinh đều tầm một trang lứa, ôm ấp rất nhiều hoài bão tương lai”.
“Cô Trần trước đây có từng hình dung tương lai của mình chưa”.
Cô nhìn anh ta. Tương lai.
13
0
5 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
