Chương 49
Độc Giang
Bấy giờ cả ba cùng vào bên trong điện, nhưng ở trong thì mọi người không được thân thiện như ông chú kia.
Lệ cứ toan chen vào mấy bận, đều bị những con dân nhà Mẫu đẩy ngược ra, thực là đông còn hơn người ta đi xem pháo hoa đêm giao thừa ở quảng trường.
Ở bên trên đàn, trong lúc Cô Linh đang hóa thân vào vị quan Đệ Nhị thì xung quanh có bốn người phụ đồng ngồi quỳ dưới chân Cô cũng múa máy nghiêng ngả phụ họa cho Cô mỗi khi cô biểu diễn bài múa và phụ nhịp cho phường chèo hát văn. Lời hát ngân lên thực là làm người ta cũng cảm nhận được cái tinh thần mà Phủ Đồng truyền tải trong đạo…Lời văn chầu khi ấy để tán thán vị quan Đệ Nhị giữ Phủ Thượng Ngàn ngân lên, Diệu Thiện Tiên Sinh lặng tai để nghe, mặc cho Lệ và Chân Như cứ cố chen vào, những người khác cũng thế, Tiên Sinh lặng lẽ bỏ ngoài tai tất cả những âm thanh tạp niệm để hòa mình vào lời hát, để cảm nhận trọn vẹn được cái tinh túy của đạo màu…
Thượng ngàn giám sát quản cai
Thông chỉ thiên địa khâm sai đại thần
Phép màu ra võ đằng vân
Trừ tà sát quỷ cứu dân phen này…
Thế rồi Diệu Thiện chợt thấy loạng choạng cả người, có ai đó vừa xô trúng Tiên Sinh, làm Tiên Sinh suýt thì ngã dúi dụi.
Tiên Sinh nghe thấy giọng Lệ gằn gằn to tiếng:
- Xô cái gì mà xô…
Rồi có tiếng người nói qua nói lại ùm xùm:
- Con nít con nôi biết cái gì mà vào đây ngó…
Rồi Diệu Thiện can nhưng Tiên Sinh vốn nói năng nhỏ nhẹ, cả hai lại đều tiểu thư đỏng đảnh, ngang ngươc khó chịu, đâm ra nói chả thấy ai nghe, Chân Như lại cùng phụ họa với Lệ mà đấu khẩu với một bà cô già mồm, sao trông bây giờ hai người họ lai có vẻ tình cảm lắm, chị chị em em, Diệu Thiện can mãi chẳng được, bèn nắm lấy tay cả hai cô mà nói:
- Các em đứng yên đây với anh, đừng có gây cãi nữa, các em cũng có vừa đâu.
Hai cô nghe Tiên Sinh nói thế mới ngậm bồ hòn làm ngọt, mỗi người giữ lấy một bên cánh tay Tiên Sinh để người khác không xô vào được, rồi cùng nhìn theo dõi buổi chầu.
Bấy giờ Cô Linh đang múa may trên sàn điện, đột nhiên Cô ngưng cây kiếm, trỏ tay sang bên dàn nhạc, quát:
- Im!
Tức thì cả giàn nhạc im bặt sợ hãi, mọi người nghe thế đều xôn xao nháo nhác cả lên chẳng hiểu vì sao, bình thường các thánh Nhập Đồng không bao giờ làm thế.
Đoạn Cô Linh trỏ kiếm xuống dưới đám con nhang, con khói bên dưới mà nói:
- Đứa nào ở kia? Vào đây làm gì?
Cả đám người đang túm tụm ở nơi Cô trỏ kiếm vào đều nháo nhác cả lên, ai náy đều nhìn nhau ngơ ngác. Đó chính là đám người mà Diệu Thiện đang cùng đứng, bấy giờ Tiên Sinh nghe thấy thế thì giật mình lắm, tuy đã dùng phép Bức Thân, Bức Khí, Bức Ý để che giấu đi Mệnh U Ẩn, lại đã để Kinh Tâm ở ngoài, nhưng xem chừng Thuật chẳng lọt qua được Mắt Thánh, khi ông quan Đệ Nhị về giá nhập vào Cô Linh đã nhìn ra Diệu Thiện mất rồi.
Bấy giờ Cô Linh lại quát lên:
- Ta đang hỏi mày đó, mày muốn phá nhạc phủ phỏng?
Đám người cùng sợ hãi quỳ cả xuống, Diệu Thiện mới lớn tiếng mà nói lên:
- Xin tránh cả ra cho.
Mọi người nghe thấy thế, cũng chẳng biết ai nói và có nói mình không, nhưng đều nhất loạt đứng dạt cả ra, chỉ còn trơ lại ba người Diệu Thiện, Chân Như và Lệ ở ngay giữa, trước mặt trống hoắc, cách nơi Cô Linh đứng trỏ kiếm chỉ tầm năm mét.
Diệu Thiện vội quỳ xuống, hai cô cũng quỳ theo, Diệu Thiện khấu đầu mà thưa:
- Bẩm quan lớn Đệ Nhị, con là Sa Di*, nay đến quý phủ trước là có ý muốn dâng tấm lòng thành, sau là có việc con muốn hỏi qua ý của Cô Linh Thanh Đồng, mong quan trên soi xét chứng giám cho tấm lòng thành, nếu con mà là ngoại Đạo Tà môn muốn phá thì con chết chẳng toàn thây.
Cô Linh nhìn Diệu Thiện đăm đăm, đoạn “ hừ” lên một tiếng, rồi ném cây kiếm xuống đất.
Bấy giờ Chân Như là người có Căn bên phủ, chẳng hiểu thế nào lại nhìn thấy được quan, liền nói với Diệu Thiện:
- Anh ơi, quan đi rồi kìa.
Diệu Thiện nghe thế vội ngẩng đầu lên thì thấy quả nhiên từ nơi đầu của Cô Linh bốc lên một làn khói xanh, là một vị thần qua trông kiêu hùng tới vô biên…Thần Quan thoát ra khỏi Thanh Đồng, nhìn Diệu Thiện chăm chú, rồi biến thành làn khói xanh bay vút lên không trung tan mất.
Bấy giờ người ta thấy Cô Linh loạng choạng như sắp ngã, bốn người Phụ Đồng cùng dìu mà đỡ lấy Cô, Cô hỏi ngay:
- Ôi có chuyện gì thế này?
Một người đệ tử nói:
- Thưa bẩm, cho hỏi là quan lớn hay Cô đấy ạ?
Cô Linh tay vẫn ôm đầu, nói:
- Là em, em Linh đây.
Người Hầu Đồng nói:
- Dạ bẩm Cô, quan lớn mới đi rồi, do có người khách lạ, quan lớn hiện ra trỏ mặt mắng người đó vài câu rồi đi liền đó Cô.
Cô Linh nghe thế thì nhìn quanh, chợt nhìn thấy ngay đập vào mắt có người con trai đang quỳ dưới giữa điện, xung quanh mọi người đều đứng nhìn chăm chú tò mò, Cô Linh mới thấy người đó thì thất sắc hét lên:
- Ôi! Diệu Thiện Tiên Sinh.
Đoạn loạng choạng gạt hết mấy người phụ đồng ra, lao ngay xuống dưới chân sập, vội quỳ lạy trước mặt Tiên Sinh.
Các con nhang khói, đệ tử đứng xung quanh thấy thế đều thất kinh. Diệu Thiện cũng sợ tái xanh cả mặt, vội vàng quỳ lạy Cô, đầu dập sát đất, nói:
- Lạy Cô, xin Cô đứng lên cho.
Bấy giờ Cô Linh đỡ lấy Diệu Thiện, cả hai cùng đứng lên, cô tươi cười hớn hở mà nói:
- Tiên Sinh tới Hà Nội khi nào mà chẳng nói trước lấy nửa câu, thấy Tiên Sinh em mừng quá, cũng đã hai năm rồi mới gặp nhau còn gì, dạo trước chẳng nhờ có Tiên Sinh và các thầy ở chùa Thanh Trúc, chùa Chân Hòa giúp cho em thì em đâu có ngày nay.
Diệu Thiện cũng cười thật vui, đáp:
- Cô vẫn nhớ ra tôi à, quý hóa quá.
Lệ và Chân Như nghe qua đã biết Cô Linh nói phét, cứ làm ra vẻ là vui mừng gặp nhau lắm ấy, chứ thực ra chùa Chân Hòa ở ngay Hà Nội mà cả năm Cô cũng có tới thăm được mấy lần đâu. Ấy thế mà Diệu Thiện Tiên Sinh lại cứ tưởng người ta nói thật, xem chừng người đâu mà thật thà quá, thế này mà cũng là người thống lĩnh tăng đoàn được muôn người kính phục đấy sao?
Lại nói Cô Linh nhìn thấy Diệu Thiện thì cũng ngạc nhiên lắm, Cô Linh biết người này rất rõ, trong tăng đoàn và giáo hội cả nước đều lan truyền về giai thoại hóa thân của Thiên Sư Kính Nguyệt ở một người thiếu niên hiệu là Diệu Thiện, anh ta còn phải gánh theo oai lực của một vị Tiên Thánh Cô rất mạnh nên chẳng thể xuất gia được, ấy thế nhưng mà tăng đoàn đều xem anh ta là hòa thượng từ lâu, ai cũng đều kính trọng, bởi lẽ nhân cách đạo đức của anh ta, thần lực và trí lực của anh ta, căn cơ và trình độ của anh ta đều vượt xa người thường.
Lần gần nhất Linh gặp anh ta là cách đây hai năm trong vụ giải Vong để cứu Chân Như, chính anh ta là người đã để xuất cho Chân Như gia nhập Tứ Phủ, nay anh ta quay lại đây, lại có cả Chân Như đi cùng, hẳn là muốn đề cập tới chuyện gửi gắm Chân Như ở chỗ Linh rồi.
Như thế cũng hay, Linh cũng rất yêu quý cô bé Chân Như, ấy thế nhưng mà dù lý do là gì, thì một vị đức cao như Tiên Sinh này đến, không thể đón tiếp xuề xòa được, ít nhất cũng phải tỏ ra cho đủ lễ nghĩa, nếu cần thiết có khi phải dành cả buổi, thậm chí cả ngày mà tiếp chuyện anh ta thôi, dù cho công việc của cô cũng đang bộn bề cả lên.
Nghĩ thế, Cô Linh vội quay lại ra hiệu, bốn người phụ đồng và đám đệ tử hiểu ngay ý cô, buổi Hầu Đồng tới đây có lẽ là kết thúc sớm rồi…
…Trong nơi phòng trà tiếp khách riêng của Cô Linh ở đền phủ, Cô Linh đã thay đồ lễ ra, nhìn Cô cũng như bao cô gái khác ở cái độ tuổi sắc xuân mơn mởn, Cô có sự quý phái thậm chí còn nhìn sang hơn cả Lệ, con gái của một giám đốc, và Cô lại có sự hiền dịu cao quý hơn cả Chân Như, một Phật Tử thuần thành. Ở Cô hội tụ nét tươi vui tươi sáng, thậm chí còn cao hơn cả Tiên Sinh, người mà được mọi người nhận xét là: “ chỉ nhìn thôi đã muốn thân cận chứ chẳng phải nói gì.”
Cô Linh vẫn thường nói rằng: “từ ngày hầu theo các mẹ, em mới được đổi diện thế này, chứ ngày xưa em xấu ghê lắm anh à.”
Diệu Thiện chẳng biết cô nói có thật không, anh chỉ biết rằng quả là các Cô các Cậu bên Tứ Phủ, ai cũng có vẻ ngoài rất khả ái, gần gũi, thương quen…
Ngồi về phía bên Diệu Thiện là Chân Như và Lệ, hai người ngồi hai bên, còn phía Cô Linh cũng có Cô và một người nữ đệ tử tên là Dung.
Cô Linh hỏi chuyện trước:
- Cho em hỏi quý chùa thế nào? Thầy Đại Trí vẫn được mạnh giỏi chứ?
Diệu Thiện nói:
- Thầy tôi mấy năm nay vẫn thế, chỉ quanh quẩn trong thiền phòng chẳng bước chân ra ngoài, công việc trong bổn tự do một tay anh Nhất Quang tôi toàn quyền lo liệu cả.
Cô Linh nói:
- Vâng, cũng lâu lắm rồi chẳng được gặp trụ trì, chẳng hay chuyến này lên Hà Nội, trụ trì Nhất Quang có cùng đi không để em có dịp tới chào hỏi cho phải lễ.
Diệu Thiện nói:
- Chùa tôi chuyên về bắt Vong cô cũng biết mà, công việc phật sự nhiều nên anh tôi ít khi rảnh mà đi đâu, công việc gì phải đi xa lo liệu, anh thường giao cho tôi đi thay cả. Để khi về chùa tôi chuyển lời tới anh Nhất Quang có Cô Linh hỏi thăm.
Thế rồi nói sang chuyện khác.
Bấy giờ hai bên nói cười rôm rả, trà được vài tuần thì dần cả hai nhận ra là bên kia đều chẳng thích giông dài hoa hòe trong câu từ, Cô Linh cũng rất bận, mà thực ra thì Diệu Thiện cũng chẳng phải đến chỉ để uống trà, thêm một tuần trà nữa thì cả hai cùng chẳng nói ra lời mà đều hiểu rằng có thể bỏ qua phần hoa lá cành được rồi, làm việc âm dương chú trọng được việc là được, thế là Tiên Sinh bắt đầu nói trước:
- Nói thật với Cô, hôm nay tôi đến đây là cũng có chút chuyện muốn thưa với Cô, tôi biết Cô Linh rất bận nên cũng chẳng dám làm phiền lâu, nhưng việc bất quá mới phải cậy đến.
Cô Linh vui ra mặt vì cuối cùng anh ta cũng đã nói ra, đoạn hớn hở nói:
- Trời ơi, Tiên Sinh cứ khách sáo mà làm gì, chỗ quý chùa và chỗ phủ em tình thân vốn đã lâu nay, có việc gì Tiên Sinh cứ nói, em sẽ giúp cho ngay.
21
1
6 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
