0 chữ
Chương 50
Chương 50: Thảm họa giá rét
Lúc đó Khương Khải cũng ở toa hạng tư, cách nơi xảy ra chuyện hơn một trăm toa tàu nhưng cô cũng lập tức mất khả năng hành động, giống như có một bàn tay vô hình khổng lồ từ trên cao đè mạnh xuống, ngay cả hít thở cũng buộc phải ngừng lại.
Cảm giác đó, thực sự là bóng đen của tử thần bao trùm lấy, sống chết hoàn toàn nằm trong một ý niệm của người khác.
Sau đó, những người chơi tham gia lần đó đều bị trừng phạt nghiêm khắc.
Trưởng tàu dùng thực lực của mình để chứng minh cho người chơi thấy kết cục của việc vi phạm quy tắc thê thảm đến mức nào.
Vì vậy Khương Khải cảm thấy, đôi khi, quy tắc trên tàu quả thực đã trao cho Trưởng tàu rất nhiều quyền hạn và sức mạnh nhưng ngược lại, Trưởng tàu cũng cần dùng sức mạnh của mình để củng cố những quy tắc đó.
Một Trưởng tàu không kiểm soát được tình hình, không trấn áp được người chơi thì không phải là một Trưởng tàu đạt chuẩn.
Thứ cô muốn khởi động lúc này chính là kế hoạch này.
Đổng Thịnh Phong: “Vậy là để người chơi tự đánh nhau, rồi em đến hòa giải à?”
“‘Hòa giải’ nghe nhẹ nhàng quá, cái em muốn là kiểm soát tình thế, loại mà không cần quan tâm thương vong của người chơi ấy.”
Đổng Thịnh Phong chậc lưỡi: “Chả trách quân đội còn điều cả đại bác đến. Nhưng như vậy cũng có nghĩa là hiện trường sẽ rất nguy hiểm, em bắt buộc phải có mặt à?”
Cô ấy nhìn từ trên xuống dưới dáng người nhỏ bé của Khương Khải, rồi nghĩ đến mấy ngón võ mèo cào còn chưa tới của cô, liền cảm thấy rất đáng lo.
“Không đích thân có mặt thì sao gọi là kiểm soát tình thế được?” Khương Khải thành thật nói, “Bây giờ làm việc này đúng là hơi quá sức, cho nên phải phiền mọi người hỗ trợ thanh thế và bảo vệ em nhiều hơn rồi.”
—
Xe nhanh chóng đến một nhà kho gần bến tàu, nơi này đã được bố trí thành điểm chỉ huy tạm thời.
Tại đây, Khương Khải gặp được một vị thủ trưởng quân khu, trước đó cô đã gặp ông ấy ở Bộ chỉ huy, ông ấy họ Triệu nên cô gọi là quân trưởng Triệu.
Cô còn thấy một người quen, Thôi Hòa.
Thôi Hòa gật đầu với cô, cô cũng gật đầu đáp lại, sau đó nói với quân trưởng Triệu: “Quân trưởng Triệu, làm phiền mọi người rồi.”
Quân trưởng Triệu xua tay: “Nỗ lực và áp lực của đồng chí Khương bọn chú đều thấy rõ, người vất vả nhất là cháu, bọn chú cũng chỉ có thể giúp cháu một tay trong giai đoạn này thôi.”
Quân trưởng Triệu chỉ vào bản đồ trên bàn, đây là sơ đồ bố trí của bến tàu Cửu Loan: “Theo tin tức do thám về, có ba nhóm người chơi đang tụ tập ở đây, đây và đây, mỗi nhóm có số lượng từ vài chục đến cả trăm người, bọn họ có lẽ sẽ tiến vào bến tàu theo ba tuyến đường này, mục tiêu là khu nhà kho chứa lượng lớn vật tư này.”
“Sau khi bọn họ vào trong, người của chúng ta sẽ bao vây khu vực này, chặn hết mọi đường lui của họ...”
Quân trưởng Triệu tỉ mỉ trình bày phương án tác chiến cho Khương Khải, đồng thời trên màn hình xuất hiện từng khung hình giám sát, tuy không quay rõ mồn một ba nhóm người chơi lén lút kia nhưng cũng quay được đại khái.
Khương Khải nhìn kỹ, qua màn hình, cô không nhận ra những người chơi này thuộc toa nào.
Nhưng bên này đã thu thập được thông tin của những người này, trong đó có một nhóm đến từ khu dân khư Hinh An, Ngải Nhân và Thanh Mạch cũng ở trong đó.
Khương Khải nhướn mày: “Vậy nhóm người này đều là toa hạng nhất à?”
Đổng Thịnh Phong gật đầu: “Chắc vậy, Ngải Nhân và đám bạn của cô ta cơ bản đều có mặt. Còn những người khác, tuy chị chưa gặp nhưng trông họ khá thân quen, hẳn đều đến từ toa hạng nhất.”
“Còn hai nhóm kia, xem cách hành xử và tác phong, có một nhóm còn ra vẻ hơn cả phe Ngải Nhân, mọi mặt đều tươm tất và vênh váo hơn, chắc là toa đặc biệt. Nhóm cuối cùng cảm giác khá tạp nham, không nhìn ra phong cách gì nhưng chị nghe Ngải Nhân bình luận mấy câu, nói đó là đám ô hợp của toa hạng thấp.”
Cảm giác đó, thực sự là bóng đen của tử thần bao trùm lấy, sống chết hoàn toàn nằm trong một ý niệm của người khác.
Sau đó, những người chơi tham gia lần đó đều bị trừng phạt nghiêm khắc.
Trưởng tàu dùng thực lực của mình để chứng minh cho người chơi thấy kết cục của việc vi phạm quy tắc thê thảm đến mức nào.
Vì vậy Khương Khải cảm thấy, đôi khi, quy tắc trên tàu quả thực đã trao cho Trưởng tàu rất nhiều quyền hạn và sức mạnh nhưng ngược lại, Trưởng tàu cũng cần dùng sức mạnh của mình để củng cố những quy tắc đó.
Thứ cô muốn khởi động lúc này chính là kế hoạch này.
Đổng Thịnh Phong: “Vậy là để người chơi tự đánh nhau, rồi em đến hòa giải à?”
“‘Hòa giải’ nghe nhẹ nhàng quá, cái em muốn là kiểm soát tình thế, loại mà không cần quan tâm thương vong của người chơi ấy.”
Đổng Thịnh Phong chậc lưỡi: “Chả trách quân đội còn điều cả đại bác đến. Nhưng như vậy cũng có nghĩa là hiện trường sẽ rất nguy hiểm, em bắt buộc phải có mặt à?”
Cô ấy nhìn từ trên xuống dưới dáng người nhỏ bé của Khương Khải, rồi nghĩ đến mấy ngón võ mèo cào còn chưa tới của cô, liền cảm thấy rất đáng lo.
“Không đích thân có mặt thì sao gọi là kiểm soát tình thế được?” Khương Khải thành thật nói, “Bây giờ làm việc này đúng là hơi quá sức, cho nên phải phiền mọi người hỗ trợ thanh thế và bảo vệ em nhiều hơn rồi.”
Xe nhanh chóng đến một nhà kho gần bến tàu, nơi này đã được bố trí thành điểm chỉ huy tạm thời.
Tại đây, Khương Khải gặp được một vị thủ trưởng quân khu, trước đó cô đã gặp ông ấy ở Bộ chỉ huy, ông ấy họ Triệu nên cô gọi là quân trưởng Triệu.
Cô còn thấy một người quen, Thôi Hòa.
Thôi Hòa gật đầu với cô, cô cũng gật đầu đáp lại, sau đó nói với quân trưởng Triệu: “Quân trưởng Triệu, làm phiền mọi người rồi.”
Quân trưởng Triệu xua tay: “Nỗ lực và áp lực của đồng chí Khương bọn chú đều thấy rõ, người vất vả nhất là cháu, bọn chú cũng chỉ có thể giúp cháu một tay trong giai đoạn này thôi.”
Quân trưởng Triệu chỉ vào bản đồ trên bàn, đây là sơ đồ bố trí của bến tàu Cửu Loan: “Theo tin tức do thám về, có ba nhóm người chơi đang tụ tập ở đây, đây và đây, mỗi nhóm có số lượng từ vài chục đến cả trăm người, bọn họ có lẽ sẽ tiến vào bến tàu theo ba tuyến đường này, mục tiêu là khu nhà kho chứa lượng lớn vật tư này.”
Quân trưởng Triệu tỉ mỉ trình bày phương án tác chiến cho Khương Khải, đồng thời trên màn hình xuất hiện từng khung hình giám sát, tuy không quay rõ mồn một ba nhóm người chơi lén lút kia nhưng cũng quay được đại khái.
Khương Khải nhìn kỹ, qua màn hình, cô không nhận ra những người chơi này thuộc toa nào.
Nhưng bên này đã thu thập được thông tin của những người này, trong đó có một nhóm đến từ khu dân khư Hinh An, Ngải Nhân và Thanh Mạch cũng ở trong đó.
Khương Khải nhướn mày: “Vậy nhóm người này đều là toa hạng nhất à?”
Đổng Thịnh Phong gật đầu: “Chắc vậy, Ngải Nhân và đám bạn của cô ta cơ bản đều có mặt. Còn những người khác, tuy chị chưa gặp nhưng trông họ khá thân quen, hẳn đều đến từ toa hạng nhất.”
“Còn hai nhóm kia, xem cách hành xử và tác phong, có một nhóm còn ra vẻ hơn cả phe Ngải Nhân, mọi mặt đều tươm tất và vênh váo hơn, chắc là toa đặc biệt. Nhóm cuối cùng cảm giác khá tạp nham, không nhìn ra phong cách gì nhưng chị nghe Ngải Nhân bình luận mấy câu, nói đó là đám ô hợp của toa hạng thấp.”
15
0
3 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
