0 chữ
Chương 2
Chương 2
“Mày đi mà hỏi thằng trưởng phòng với thằng út ấy.”
“Hai thằng đó ngủ say như chết, có động đất chắc gì đã dậy.”
Trình Trạch vừa soi gương vừa tự luyến: “Chậc, hỏi mày cũng bằng thừa. Đẹp trai như anh đây thì mặc gì mà chẳng đẹp.”
Chương Lạc Sinh từ nhà vệ sinh bước ra. Thấy Trình Trạch đang cố lựa một chiếc áo sơ mi kẻ sọc giữa một tủ toàn áo sơ mi kẻ sọc, khóe miệng hắn giật giật: “Mày đúng là điển hình cho định kiến của người ta về dân IT.”
Công bằng mà nói, Trình Trạch không hề xấu. Cậu cao mét bảy tám, dáng người mảnh khảnh, da trắng trẻo, trông khá thư sinh. Chỉ là kiểu tóc hơi lỗi thời, còn gu ăn mặc thì đúng là một thảm họa.
Cậu đang cởi bộ đồ ngủ trên người.
Trình Trạch là người cầu kỳ nhất phòng, mùa hè nóng nực vẫn phải mặc đồ ngủ đàng hoàng, chứ không như mấy người kia cứ ở trần là lăn ra giường.
Lạc Sinh liếc mắt đánh giá: “Đúng là cò hương.” Vòng eo nhỏ đến mức, hắn đưa tay lên ướm thử, có lẽ một vòng tay là ôm trọn.
Bị chê bai, Trình Trạch tự ái, áo sơ mi còn chưa kịp cài hết cúc đã co chân đá mạnh vào chiếc ghế Lạc Sinh đang ngồi: “Đồ yếu sinh lý nhà mày!”
Chương Lạc Sinh suýt ngã chỏng vó. Hắn loạng choạng đứng vững rồi lao tới, cả hai lập tức lao vào vật lộn.
“Nếu Nghiêm Tiếu Ngọc chịu hẹn hò với mày, tao sẽ trồng cây chuối ăn phân!”
“Mày cứ chờ đấy! Anh đây sẽ ỉ cho mày một bãi thật to mà ăn cho no!”
Trình Trạch mồm mép thì không thua ai, nhưng sức thì yếu như sên. Bị đánh cho đau điếng, cậu vội ôm chặt eo Lạc Sinh xin tha. Quen thói mặt dày, lời xin lỗi tuôn ra ngọt xớt: “Anh Sinh tha mạng, em sai rồi, em lạy anh!”
Lạc Sinh cao hơn Trình Trạch, chỉ cần cúi xuống là thấy ngay quả đầu đen sì của cậu ngay trước ngực mình. Hắn túm tóc Trình Trạch, ép cậu ngẩng lên, tay kia thì bóp má khiến miệng cậu chu ra như cá vàng đớp mồi.
“Chừa chưa?” Lạc Sinh đang cởi trần, Trình Trạch thì chưa cài hết cúc áo. Da thịt ấm nóng chạm vào nhau, vòng eo của cậu bị hắn siết chặt.
Ánh mắt Lạc Sinh vội lảng đi, yết hầu khẽ trượt. Chết tiệt, sao da thằng này lại mịn màng trắng hồng đến thế.
Trình Trạch quả là một kẻ thức thời. Cậu vừa gật đầu lia lịa vừa không quên nịnh nọt: “Anh ơi, cơ bụng anh sáu múi đẹp thật đấy!”
Nói rồi còn tiện tay sờ soạng vài cái.
Sắc mặt Lạc Sinh sầm lại. Hắn nhíu mày, đẩy mạnh Trình Trạch ra: “Sáng nay tao cúp, mày điểm danh hộ. Trưa tiện thể mua cơm trưa cho tao.”
“À, này…”
“Hai thằng đó ngủ say như chết, có động đất chắc gì đã dậy.”
Trình Trạch vừa soi gương vừa tự luyến: “Chậc, hỏi mày cũng bằng thừa. Đẹp trai như anh đây thì mặc gì mà chẳng đẹp.”
Chương Lạc Sinh từ nhà vệ sinh bước ra. Thấy Trình Trạch đang cố lựa một chiếc áo sơ mi kẻ sọc giữa một tủ toàn áo sơ mi kẻ sọc, khóe miệng hắn giật giật: “Mày đúng là điển hình cho định kiến của người ta về dân IT.”
Công bằng mà nói, Trình Trạch không hề xấu. Cậu cao mét bảy tám, dáng người mảnh khảnh, da trắng trẻo, trông khá thư sinh. Chỉ là kiểu tóc hơi lỗi thời, còn gu ăn mặc thì đúng là một thảm họa.
Cậu đang cởi bộ đồ ngủ trên người.
Trình Trạch là người cầu kỳ nhất phòng, mùa hè nóng nực vẫn phải mặc đồ ngủ đàng hoàng, chứ không như mấy người kia cứ ở trần là lăn ra giường.
Bị chê bai, Trình Trạch tự ái, áo sơ mi còn chưa kịp cài hết cúc đã co chân đá mạnh vào chiếc ghế Lạc Sinh đang ngồi: “Đồ yếu sinh lý nhà mày!”
Chương Lạc Sinh suýt ngã chỏng vó. Hắn loạng choạng đứng vững rồi lao tới, cả hai lập tức lao vào vật lộn.
“Nếu Nghiêm Tiếu Ngọc chịu hẹn hò với mày, tao sẽ trồng cây chuối ăn phân!”
“Mày cứ chờ đấy! Anh đây sẽ ỉ cho mày một bãi thật to mà ăn cho no!”
Trình Trạch mồm mép thì không thua ai, nhưng sức thì yếu như sên. Bị đánh cho đau điếng, cậu vội ôm chặt eo Lạc Sinh xin tha. Quen thói mặt dày, lời xin lỗi tuôn ra ngọt xớt: “Anh Sinh tha mạng, em sai rồi, em lạy anh!”
Lạc Sinh cao hơn Trình Trạch, chỉ cần cúi xuống là thấy ngay quả đầu đen sì của cậu ngay trước ngực mình. Hắn túm tóc Trình Trạch, ép cậu ngẩng lên, tay kia thì bóp má khiến miệng cậu chu ra như cá vàng đớp mồi.
Ánh mắt Lạc Sinh vội lảng đi, yết hầu khẽ trượt. Chết tiệt, sao da thằng này lại mịn màng trắng hồng đến thế.
Trình Trạch quả là một kẻ thức thời. Cậu vừa gật đầu lia lịa vừa không quên nịnh nọt: “Anh ơi, cơ bụng anh sáu múi đẹp thật đấy!”
Nói rồi còn tiện tay sờ soạng vài cái.
Sắc mặt Lạc Sinh sầm lại. Hắn nhíu mày, đẩy mạnh Trình Trạch ra: “Sáng nay tao cúp, mày điểm danh hộ. Trưa tiện thể mua cơm trưa cho tao.”
“À, này…”
6
0
1 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
