TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 18
Chương 18

Thần Cupid nhỏ bé đứng trên hàng mi học trưởng, giương cung hết cỡ: “vυ"t" một cái, bắn trúng trái tim Nghiêm Tiếu Ngọc.

Hậu quả là, trái tim đập "thình thịch" liên hồi.

Nghiêm Tiếu Ngọc vội vàng uống một ngụm nước muối khoáng, hạ giọng hỏi: "Em có cần giấu Trình Trạch không?"

"Sau này chúng ta có phải diễn kịch trước mặt Trình Trạch không?"

Nước muối khoáng trượt qua lưỡi, để lại vị ngọt thoang thoảng.

Đây có được coi là, bí mật nhỏ giữa cô ấy và học trưởng không nhỉ?

Thời Uẩn Ngọc nghịch ngợm chai nước suối Trình Trạch để lại.

Trình Trạch từng nói: "Canh ở nhà ăn mặn lắm, lát nữa Chủ tịch nhất định sẽ khát, uống nước đá là “đã” nhất."

Thân chai phủ một lớp hơi nước mờ, Thời Uẩn Ngọc một tay nắm lấy thân chai, ngón cái gạt xuống, những giọt nước theo động tác lăn dài, một giọt, hai giọt, thấm qua lớp vải mỏng, ngấm vào đùi Thời Uẩn Ngọc.

Đúng là rất lạnh, rất sảng khoái.

Qua vệt ngón tay rõ nét đó, Thời Uẩn Ngọc nhìn rõ sự e thẹn trong mắt Nghiêm Tiếu Ngọc.

Thời Uẩn Ngọc thu lại ý cười: "Không cần đâu, tôi sẽ nói rõ với Trình Trạch."

"À, ừm ừm, thế cũng tốt." Tay Nghiêm Tiếu Ngọc vô thức quấn lấy tóc, cô ấy cảm thấy xấu hổ vì suy nghĩ của mình, cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt Thời Uẩn Ngọc: "Đúng vậy, học trưởng nên nói rõ với Trình Trạch."

Nghiêm Tiếu Ngọc thấy bứt rứt, học trưởng thanh liêm chính trực vô cùng, hệt như đóa sen tuyết trên đỉnh núi cao, trong trắng, không vướng chút dơ bẩn.

Cô ấy như chạy trốn, cầm lấy khay ăn: "Học trưởng, em còn có việc nên đi trước đây ạ."

Thời Uẩn Ngọc về ký túc xá, thế mà lại gặp Trình Trạch ở sảnh tầng một.

Trình Trạch nhìn thấy anh thì ba chân bốn cẳng chạy tới, ngoái ra sau nhìn, hỏi: "Đã đưa Tiếu Tiếu về ký túc xá chưa?"

"Không phải cậu nói trường học rất an toàn, không cần đưa sao?"

Trình Trạch đau lòng như cắt: "Anh ngốc à, Tiếu Tiếu là bạn gái anh, đương nhiên phải đưa chứ."

Thời Uẩn Ngọc cười nói: "Cậu khá giỏi chuyện hẹn hò đấy nhỉ."

"Đương nhiên rồi!

Mẹ tôi nói, con gái là để yêu chiều, tiền đàn ông kiếm được đều phải để vợ tiêu hết."

Thời Uẩn Ngọc dừng lại, Trình Trạch không để ý nên đâm sầm vào lưng anh.

"Đau quá.” Trình Trạch ôm mũi.

"Không đúng."

"Vậy còn cái này?" Thời Uẩn Ngọc giơ chai nước khoáng trên tay lên.

"Tôi không phải vợ anh, sao anh lại mua nước cho tôi?"

Trình Trạch phản ứng cực nhanh: “Mẹ tôi còn nói, ra ngoài phải dựa vào bạn bè, thế nên.” cậu huých vai Thời Uẩn Ngọc: “anh là bạn tôi, mua cho anh chai nước có là gì."

"Với lại, anh chưa nghe câu này à, “Anh em như tay chân, phụ nữ như quần áo”.” Trình Trạch nháy mắt: “sau này tôi sẽ mua găng tay, tất cho anh, đảm bảo anh ấm áp luôn."

"Vậy tôi cảm ơn anh trước."

"Hề hề, không có gì đâu."

Cả hai đi sóng vai.

Trình Trạch suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Chủ tịch, hiện thực rất tàn khốc, đúng không?"

"Ừm."

"Vậy thì, nhà mới là bến đỗ ấm áp, đúng không?"

"Ừm."

"Vậy mẹ là sự tồn tại như ngọn hải đăng, dẫn lối chúng ta tiến bước trong bóng tối, đúng không?"

"... Ừm."

"Vậy nên, trong những chuyện lớn, anh sẽ nghe lời bố mẹ, đúng không?"

Thời Uẩn Ngọc nghiêm túc suy nghĩ, trầm ngâm một lúc rồi đáp: “Ừm."

"Thế thì tốt rồi, tốt rồi.” Trình Trạch vui vẻ xoa tay: “Nghe lời mẹ nha~"

"Đừng để mẹ buồn lòng~"

"Muốn mau mau khôn lớn, để bảo vệ mẹ~"

Thời Uẩn Ngọc: "..."

Quả nhiên, Trình Trạch thật kỳ lạ.

Bước chân Trình Trạch nhẹ nhàng, nhảy phóc lên bậc thang như một con bướm, đứng trước cửa phòng 503, cậu nói: “Chủ tịch, tôi vào đây."

6

0

1 tháng trước

5 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.