TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 15
Chương 15

"Giờ khác rồi, tôi phải tiết kiệm một chút.” Trình Trạch than: “Trước đây chỉ cần mua cho mỗi Tiếu Tiếu thôi, bây giờ là hai người, tôi áp lực lớn lắm chứ bộ."

Chương Lạc Sinh đứng dậy, dùng ngón tay chọc vào trán Trình Trạch: "Cậu có bệnh à, đến giờ này rồi còn chưa bỏ cuộc?"

Bị chọc đau, Trình Trạch nắm lấy ngón tay Chương Lạc Sinh không cho anh cử động: "Anh hiểu gì chứ, càng lúc thế này càng thể hiện được quyết tâm của tôi dành cho Tiếu Tiếu!"

"Hơn nữa, nhà Thời Uẩn Ngọc quyền thế như vậy, tôi “liếʍ” một chút cũng chẳng thiệt thòi gì."

Trình Trạch bá vai Chương Lạc Sinh, thân thiết kiểu anh em cây khế nói: "Nếu tôi mà thật sự thân với Thời Uẩn Ngọc rồi, Sinh ca cứ yên tâm, tôi tuyệt đối không quên anh đâu, đến lúc đó tôi “bao” anh."

Chương Lạc Sinh đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích.

Trình Trạch vỗ vỗ vai anh: "Mau thay quần áo đi, lát nữa tan học hết chỗ rồi đấy."

"Cậu thích cô ấy đến vậy sao?"

"Hả?

Anh nói gì cơ?" Trình Trạch đang thay giày, nghe không rõ.

Chương Lạc Sinh thấy bản thân kỳ lạ, con trai thích con gái là chuyện rất bình thường, hiển nhiên.

Trình Trạch có thể nghĩ thông suốt, không đối đầu với Thời Uẩn Ngọc, cũng tốt.

Dù không vui, bản thân cũng tuyệt đối không nên tức giận đúng không.

Trình Trạch sửa soạn xong xuôi, thấy Chương Lạc Sinh vẫn ngẩn người đứng tại chỗ, bèn bực bội gọi: "Chương Lạc Sinh, cậu là thiếu gia đấy à?

Muốn tôi chờ cậu sao?"

"Thời gian quý báu lắm đấy nhé, Benjamin Franklin vĩ đại từng nói thời gian là tiền bạc, cậu đang lãng phí tiền bạc của tôi đấy, cho nên lát nữa cậu phải mời tôi ăn bữa ngon vào."

"Tôi muốn ăn Hoàng Mẫn chân giò, thêm một suất rong biển."

Chương Lạc Sinh giãn hàng lông mày đang nhíu chặt, kéo tủ quần áo lấy đại một chiếc áo cộc tay mặc vào.

Trình Trạch nhìn chằm chằm anh: "Sinh ca, anh luyện tập tốt thật đấy, nhìn bắp tay này, nhìn ngực này, cơ bụng này."

"Còn muốn ăn gì nữa không?"

Trình Trạch nhìn mũi giày, giọng hơi yếu: "Tôi còn muốn ăn dưa hấu."

"Ừm, ra ngoài cửa đợi tôi, tôi thay quần."

"Toàn là đàn ông với nhau, còn sợ nhìn à, không lẽ là vì “cậu nhỏ”."

Gân xanh trên trán Chương Lạc Sinh nổi hết lên: "Cút ra ngoài!"

"Ồ."

Trình Trạch xách hai túi rác đứng đợi Chương Lạc Sinh ở cửa.

Hai người đến cổng trường ăn Hoàng Mẫn gà, lúc gọi món Trình Trạch lại giở trò.

Chương Lạc Sinh đã gọi xong từ sớm, Trình Trạch nhìn chằm chằm thực đơn hết lần này đến lần khác, cô chủ quán đứng bên cạnh đợi mãi.

"Không phải cậu nói ăn Hoàng Mẫn chân giò sao?" Chương Lạc Sinh hỏi.

"Nhưng món nồi đất ở đây cũng ngon lắm." Trình Trạch phân vân.

"Thế thì ăn món nồi đất đi."

"Nhưng tôi đã muốn ăn Hoàng Mẫn chân giò từ lâu rồi."

Cô chủ quán nhìn Trình Trạch cười: "Không sao đâu cháu, cứ nghĩ thêm đi."

Chương Lạc Sinh ngại ngùng nói: "Cô ơi, hay là suất Hoàng Mẫn gà của cháu đổi sang."

"Tôi quyết định rồi." Trình Trạch đặt thực đơn xuống: "Chỉ có trẻ con mới cần chọn, tôi muốn cả hai."

"Cô ơi, cháu lấy Hoàng Mẫn chân giò, thêm một suất nồi đất tam tiên."

Cô chủ quán gật đầu, còn chưa đi, Trình Trạch vội gọi thêm: "À đúng rồi, suất chân giò thêm rong biển nhé!"

"Đâu phải ăn bữa nay không có bữa mai, gọi nhiều thế cậu ăn hết nổi không?" Chương Lạc Sinh khoanh tay nhìn Trình Trạch lau bàn.

"Hôm nay tôi chỉ ăn đúng bữa này thôi.” Trình Trạch nói tiếp: “Cầm cái điện thoại lên đi, dính bao nhiêu dầu mỡ không biết lau sạch rồi hẵng để xuống à."

6

0

1 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.