TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 10
Chương 10

Trình Trạch đứng dậy, trong lòng vẫn uất hận, đá đổ chậu cây xanh xong thì sự bực dọc cũng vơi đi chút ít, cậu ta áp mặt vào cửa kính, cố hết sức nhìn vào bên trong, nhưng bên trong tối đen như mực, chẳng thấy gì cả.

"Chắc ngủ rồi."

"Thời Uẩn Ngọc, mày cứ chờ đấy, ông đây nhất định phải đánh mày một trận tơi bời, đánh cho mặt mày nở hoa!"

"Đồ tiểu bạch kiểm, xem mất cái bản mặt rồi thì mày còn lấy cái gì mà dụ dỗ Tiếu Tiếu nữa."

Trình Trạch đắc ý cười, chỉ cần mở được cánh cửa này, kế hoạch của cậu ta sẽ thành công.

"Ừm?"

Trình Trạch vặn tay nắm cửa nhưng không vặn được.

Không phải chứ, ngủ mà cũng khóa cửa à.

Nửa đêm nửa hôm ai mà đến chứ, khóa cửa làm gì, phòng ai chứ?

Trán Trình Trạch nóng bừng, đầu óc quay cuồng, cậu ta dựa vào cửa vừa đập vừa gọi: "Thời Uẩn Ngọc, mở cửa mau, tôi biết anh đang ở bên trong!"

"Anh đừng có trốn trong đó không lên tiếng."

Giọng cậu ta ngày càng nhỏ, động tác ngày càng chậm, mí mắt cứ díp lại, cuối cùng thân người mềm nhũn, Trình Trạch đổ vật ra đất ngủ thϊếp đi.

Rầm!

Một tiếng động lớn.

"Nổ rồi à?"

Trình Trạch giật mình tỉnh dậy, mắt bị nắng chiếu vào không mở ra được, đầu đau như kim châm, cậu ta day day thái dương, nhớ lại những gì đã làm đêm qua.

Thật mất mặt quá.

Thật đáng xấu hổ.

Mẹ nói đúng, rượu quả là thứ không tốt.

Cậu ta phải đi ngay mới được.

Thời Uẩn Ngọc chắc vẫn chưa dậy, chắc là không biết cậu ta đến đây đâu nhỉ?

Trình Trạch rón rén ghé mắt nhìn qua cửa kính, chợt nhận ra: "Thì ra là kéo rèm rồi, trách gì đêm qua mình chẳng thấy gì cả."

Điện thoại không mang theo, cậu ta không biết bây giờ là mấy giờ, chỉ có thể cầu nguyện Thời Uẩn Ngọc vẫn chưa thức dậy.

Cậu ta phải leo về nhanh lên.

"Sao mà cao thế này!" Chân Trình Trạch mềm nhũn cả ra, không hiểu sao đêm qua mình lại trèo qua được. Nhưng vì thể diện, cậu ta nghiến răng, trèo ngược lại.

Sau khi đứng vững, cậu ta vỗ ngực như thể vừa thoát chết.

Làn gió nhẹ nhàng thổi qua tóc cậu, cũng lướt qua đám cây xanh xếp ngay ngắn trên ban công nhà bên cạnh, những chiếc lá xanh mướt đung đưa theo gió.

Chương

"Nhìn xem ai về rồi kìa."

"Thì ra là anh cô đơn về rồi."

Chương Lạc Sinh với khẩu khí mỉa mai đọc trạng thái trên trang cá nhân của Trình Trạch: "Tôi nghĩ tôi sẽ luôn cô đơn."

"Nhìn lại đi, tôi vẫn luôn ở phía sau cậu."

"Tôi sẽ không ngần ngại chạy về phía cậu, lần này, mỗi lần, luôn luôn."

"Chậc chậc chậc, chép đâu ra mấy câu hay thế hả nhà thơ Trình? Không ngờ say rượu rồi mà vẫn không yên, đêm qua chạy đi đâu “quẩy” vậy."

Anh ta lần lượt nhấn like và bình luận: "Anh cô đơn". Phía sau là ba biểu tượng ngón tay cái giơ lên.

Những chuyện mất mặt như thế này sao Trình Trạch có thể nói ra, cậu ta hừ lạnh một tiếng, ngẩng cao cằm: "Kệ tôi, chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi."

"Ngược lại là cậu sao lại dậy sớm thế."

Cậu ta nhìn điện thoại, mới hơn tám giờ, hôm nay là thứ Tư, sáng không có tiết, bình thường họ đều ngủ đến trưa mới dậy.

Đêm qua không tắm, trên người dính dính nhớp nháp, Trình Trạch cảm thấy khó chịu, lấy đồ ngủ định đi tắm.

Chương Lạc Sinh ném điện thoại sang một bên, nằm trên giường tập gập bụng, mỗi lần lên xuống khiến thành giường kêu cót két: “Cậu còn nhớ hôm qua cậu đã làm gì không?"

Trình Trạch dừng động tác, hơi chột dạ: "Tôi biết mà, sao thế?"

5

0

1 tháng trước

5 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.