0 chữ
Chương 14
Chương 5.2: Đăng ký dị năng giả, Đổi sang họ mẹ
Đinh Uyển thở phào nhẹ nhõm, lòng bàn tay cầm đại đao đã ướt đẫm mồ hôi. Cô dùng đao đào đất dễ như chọc vào đậu phụ, để lộ bộ rễ khổng lồ của cây cắt người bên dưới. Sau khi dùng đao khều khều vài cái, cô đưa tay moi ra một tinh thể màu xanh lục cỡ móng tay cái.
"Mẹ, lại có thể kết thành [Tinh Hạch]." Đinh Uyển có chút vui mừng nhưng cũng hơi lo lắng, vì vậy cô đứng dậy nhìn quanh.
Tề Ngọc hừ lạnh, lắc đầu: "Thực vật biến dị muốn kết [Tinh Hạch] thì cũng cần ít nhất ba năm trở lên. [Cây Cắt Người] này ẩn giấu lâu như vậy, vậy mà đám ngu ngốc ở căn cứ chỉ biết cướp đoạt vật tư của người dân đi đi lại lại bao nhiêu lần lại không hề phát hiện."
Đinh Uyển búng nhẹ [Tinh Hạch] màu xanh trong veo trên tay, giơ lên soi dưới ánh mặt trời. Bên trong có hình một [Cây Cắt Người] thu nhỏ đang duỗi mình trong không gian bé xíu. Đây là lần đầu tiên cô quan sát [Tinh Hạch] thực vật biến dị ở cự ly gần như vậy, còn [Tinh Hạch] của thú biến dị và [Ô Hạch] của tang thi thì cô chưa từng thấy. Sau này chắc chắn sẽ có nhiều cơ hội hơn.
Tề Ngọc cầm lấy xem qua rồi trả lại cho con gái, bảo cô giữ lấy để tích lũy sau này đổi điểm cống hiến.
Hai người tiếp tục lên đường, và mãi cho đến cổng vào căn cứ cũng không gặp phải vật biến dị nào nữa. Mấy trò kiểm tra thân phận và gây khó dễ thường nhằm vào dân thường trước kia đã biến mất sau khi Tề Ngọc phóng ra một luồng điện quang, giúp họ thuận lợi đi vào.
Khi đến sảnh kiểm tra dị năng giả, Tề Ngọc nộp thông tin thân phận của mình và con gái. Tuy nhiên, lần này Tề Ngọc không nhận được thuốc thức tỉnh, nên việc bà thức tỉnh có thể sẽ bị bên căn cứ hỏi han điều tra. Hai mẹ con đã bàn bạc kỹ lưỡng từ trước: Đinh Uyển bây giờ cũng có thể phóng ra điện quang, nên sẽ trực tiếp đăng ký cho bà dị năng hệ lôi điện. Dù sao họ chỉ muốn lấy thẻ bài dị năng giả, không cần thiết phải khai báo quá chi tiết. Nếu Tề Ngọc bị điều tra, cứ thống nhất lời khai là bà đột nhiên thức tỉnh thành công cùng lúc với Đinh Uyển, còn nguyên nhân cụ thể thì hỏi gì cũng không biết là được. Trước đây đã từng có trường hợp con người tự phát thức tỉnh, dù số lượng cực kỳ ít nhưng nó vẫn tồn tại.
Về phần kiểm tra, việc có thể phóng ra lôi điện chính là bằng chứng thức tỉnh tốt nhất. Do đó, nhân viên phụ trách kiểm tra chỉ hỏi qua loa vài câu, không hề nghi ngờ việc Đinh Uyển “giả dạng”, đối với Tề Ngọc cũng chỉ khen một câu vận khí tốt rồi đánh dấu đủ tư cách vào phiếu đăng ký kiểm tra. Với phiếu này, họ có thể đến chỗ đăng ký dị năng giả để làm thẻ bài.
Khi chuẩn bị nộp thông tin, Đinh Uyển đột nhiên hỏi: "Xin phiền cho hỏi, tôi có thể đổi họ được không?"
Tề Ngọc sửng sốt, nhìn về phía con gái mình: "Tiểu Uyển?"
Đinh Uyển cười trấn an bà, rồi tiếp tục hỏi người trong quầy: "Tôi muốn đổi họ của mình, dị năng giả có phúc lợi này không?"
"Cái này... Có thể có, cũng có thể không." Người phía sau quầy nhướng mày, làm một động tác vê tay rất nhỏ. Đổi họ thôi mà, thật ra không phải vấn đề gì lớn, chủ yếu là xem thái độ thế nào.
Ánh mắt Đinh Uyển lướt qua tay đối phương nhưng không để tâm, nói: "Nếu không thể, mẹ con tôi sẽ không làm thủ tục nữa. Tôi sẽ đến căn cứ bên nhà ngoại hỏi thử xem..." Khi còn là dân thường thì bị ức hϊếp, chẳng lẽ bây giờ thành dị năng giả còn phải bị bóc lột sao?
Người bên trong chậc một tiếng, có chút bất mãn với thái độ của Đinh Uyển. Nhưng đây là hai dị năng giả hệ lôi điện, một thuộc tính có sức sát thương vô cùng mạnh mẽ. Đặc biệt nếu có thể ngộ ra chiêu thức lợi hại như hàng rào điện thì khi chống lại triều tang thi hay thú triều, họ tuyệt đối là vũ khí sắc bén cực lớn. Bên phụ trách kiểm tra không biết đã nộp tài liệu lên chưa, nếu tài liệu bên này của hắn không khớp, cấp trên biết bị mất hai trợ thủ đắc lực thì không biết hắn phải tốn bao nhiêu vật tư mới giữ được vị trí hiện tại.
Rất tốt, nhân viên này mỉm cười thầm nghĩ, hai người mới này lại dám ra giá với hắn.
"Đương nhiên là có, nhưng cô bé này, tuổi của cháu hơi nhỏ, cần có người giám hộ..."
"Mẹ tôi chính là người giám hộ của tôi." Đinh Uyển đáp.
"Nhưng cháu còn có cha, cần cả hai người cùng ký tên. Không thể thành dị năng giả rồi thì không nhận cha chứ!" Đối phương dùng giọng điệu dạy đời. Muốn đổi họ cha thì chắc chắn là có mâu thuẫn rồi. Cô bé này rõ ràng muốn giấu họ tộc nhà cha để đổi họ, lại có việc cần nhờ hắn mà còn vụng về như vậy, không gây khó dễ châm chọc một chút thì thật có lỗi với lời uy hϊếp vừa rồi.
Xung quanh đã có người bắt đầu dùng ánh mắt khác thường nhìn Đinh Uyển.
Đinh Uyển nhìn mẹ trước, trong mắt thoáng chút do dự. Nếu nói quá chi tiết, sẽ khơi lại vết sẹo đã sớm khép lại của mẹ, nên cô có phần ngần ngại.
Tề Ngọc nắm tay con gái, gật đầu: "Nói đi con!" Bà đã sớm không còn để tâm nữa.
Được mẹ cho phép, Đinh Uyển nhìn lại người kia: "Nếu phải đi theo thủ tục thông thường thì tôi đã làm từ trước rồi, cần gì phải đề cập đến phúc lợi đặc biệt? Còn về cha tôi, ông ta đã sớm nɠɵạı ŧìиɧ và phản bội gia đình này, hoàn toàn cắt đứt quan hệ với chúng tôi. Mẹ con tôi cùng bị ông ta đuổi ra ngoài, và từ đó đến nay luôn là mẹ tôi nuôi tôi. Từ khoảnh khắc đó, tôi đã không còn cha nữa. Vì vậy, tôi muốn bỏ họ cha, theo họ mẹ tôi."
Người xung quanh bắt đầu bàn tán xôn xao. Có người nhận ra Đinh Uyển, nhỏ giọng nói: "Đây không phải là con gái Đinh Liên Phong sao? Không ngờ còn sống."
"Con gái ông ta không phải Mạnh Miêu à... Hả? Ông ta họ Đinh, sao Mạnh Miêu lại họ Mạnh?"
"Mẹ, lại có thể kết thành [Tinh Hạch]." Đinh Uyển có chút vui mừng nhưng cũng hơi lo lắng, vì vậy cô đứng dậy nhìn quanh.
Tề Ngọc hừ lạnh, lắc đầu: "Thực vật biến dị muốn kết [Tinh Hạch] thì cũng cần ít nhất ba năm trở lên. [Cây Cắt Người] này ẩn giấu lâu như vậy, vậy mà đám ngu ngốc ở căn cứ chỉ biết cướp đoạt vật tư của người dân đi đi lại lại bao nhiêu lần lại không hề phát hiện."
Đinh Uyển búng nhẹ [Tinh Hạch] màu xanh trong veo trên tay, giơ lên soi dưới ánh mặt trời. Bên trong có hình một [Cây Cắt Người] thu nhỏ đang duỗi mình trong không gian bé xíu. Đây là lần đầu tiên cô quan sát [Tinh Hạch] thực vật biến dị ở cự ly gần như vậy, còn [Tinh Hạch] của thú biến dị và [Ô Hạch] của tang thi thì cô chưa từng thấy. Sau này chắc chắn sẽ có nhiều cơ hội hơn.
Hai người tiếp tục lên đường, và mãi cho đến cổng vào căn cứ cũng không gặp phải vật biến dị nào nữa. Mấy trò kiểm tra thân phận và gây khó dễ thường nhằm vào dân thường trước kia đã biến mất sau khi Tề Ngọc phóng ra một luồng điện quang, giúp họ thuận lợi đi vào.
Khi đến sảnh kiểm tra dị năng giả, Tề Ngọc nộp thông tin thân phận của mình và con gái. Tuy nhiên, lần này Tề Ngọc không nhận được thuốc thức tỉnh, nên việc bà thức tỉnh có thể sẽ bị bên căn cứ hỏi han điều tra. Hai mẹ con đã bàn bạc kỹ lưỡng từ trước: Đinh Uyển bây giờ cũng có thể phóng ra điện quang, nên sẽ trực tiếp đăng ký cho bà dị năng hệ lôi điện. Dù sao họ chỉ muốn lấy thẻ bài dị năng giả, không cần thiết phải khai báo quá chi tiết. Nếu Tề Ngọc bị điều tra, cứ thống nhất lời khai là bà đột nhiên thức tỉnh thành công cùng lúc với Đinh Uyển, còn nguyên nhân cụ thể thì hỏi gì cũng không biết là được. Trước đây đã từng có trường hợp con người tự phát thức tỉnh, dù số lượng cực kỳ ít nhưng nó vẫn tồn tại.
Khi chuẩn bị nộp thông tin, Đinh Uyển đột nhiên hỏi: "Xin phiền cho hỏi, tôi có thể đổi họ được không?"
Tề Ngọc sửng sốt, nhìn về phía con gái mình: "Tiểu Uyển?"
Đinh Uyển cười trấn an bà, rồi tiếp tục hỏi người trong quầy: "Tôi muốn đổi họ của mình, dị năng giả có phúc lợi này không?"
"Cái này... Có thể có, cũng có thể không." Người phía sau quầy nhướng mày, làm một động tác vê tay rất nhỏ. Đổi họ thôi mà, thật ra không phải vấn đề gì lớn, chủ yếu là xem thái độ thế nào.
Người bên trong chậc một tiếng, có chút bất mãn với thái độ của Đinh Uyển. Nhưng đây là hai dị năng giả hệ lôi điện, một thuộc tính có sức sát thương vô cùng mạnh mẽ. Đặc biệt nếu có thể ngộ ra chiêu thức lợi hại như hàng rào điện thì khi chống lại triều tang thi hay thú triều, họ tuyệt đối là vũ khí sắc bén cực lớn. Bên phụ trách kiểm tra không biết đã nộp tài liệu lên chưa, nếu tài liệu bên này của hắn không khớp, cấp trên biết bị mất hai trợ thủ đắc lực thì không biết hắn phải tốn bao nhiêu vật tư mới giữ được vị trí hiện tại.
Rất tốt, nhân viên này mỉm cười thầm nghĩ, hai người mới này lại dám ra giá với hắn.
"Đương nhiên là có, nhưng cô bé này, tuổi của cháu hơi nhỏ, cần có người giám hộ..."
"Mẹ tôi chính là người giám hộ của tôi." Đinh Uyển đáp.
"Nhưng cháu còn có cha, cần cả hai người cùng ký tên. Không thể thành dị năng giả rồi thì không nhận cha chứ!" Đối phương dùng giọng điệu dạy đời. Muốn đổi họ cha thì chắc chắn là có mâu thuẫn rồi. Cô bé này rõ ràng muốn giấu họ tộc nhà cha để đổi họ, lại có việc cần nhờ hắn mà còn vụng về như vậy, không gây khó dễ châm chọc một chút thì thật có lỗi với lời uy hϊếp vừa rồi.
Xung quanh đã có người bắt đầu dùng ánh mắt khác thường nhìn Đinh Uyển.
Đinh Uyển nhìn mẹ trước, trong mắt thoáng chút do dự. Nếu nói quá chi tiết, sẽ khơi lại vết sẹo đã sớm khép lại của mẹ, nên cô có phần ngần ngại.
Tề Ngọc nắm tay con gái, gật đầu: "Nói đi con!" Bà đã sớm không còn để tâm nữa.
Được mẹ cho phép, Đinh Uyển nhìn lại người kia: "Nếu phải đi theo thủ tục thông thường thì tôi đã làm từ trước rồi, cần gì phải đề cập đến phúc lợi đặc biệt? Còn về cha tôi, ông ta đã sớm nɠɵạı ŧìиɧ và phản bội gia đình này, hoàn toàn cắt đứt quan hệ với chúng tôi. Mẹ con tôi cùng bị ông ta đuổi ra ngoài, và từ đó đến nay luôn là mẹ tôi nuôi tôi. Từ khoảnh khắc đó, tôi đã không còn cha nữa. Vì vậy, tôi muốn bỏ họ cha, theo họ mẹ tôi."
Người xung quanh bắt đầu bàn tán xôn xao. Có người nhận ra Đinh Uyển, nhỏ giọng nói: "Đây không phải là con gái Đinh Liên Phong sao? Không ngờ còn sống."
"Con gái ông ta không phải Mạnh Miêu à... Hả? Ông ta họ Đinh, sao Mạnh Miêu lại họ Mạnh?"
2
0
1 tuần trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
