TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 10
Chương 4.2: Cự tuyệt làm người phụ thuộc

Phía dưới phiếu điều tra còn có mục “Đã phát đồ ăn thức uống hay chưa?”, ô “Đã phát” phía sau được đánh dấu tích, trong khi thực tế nhân viên đến điều tra chẳng mang theo thứ gì.

Đây là thao tác thường lệ. Nếu phản bác, đối phương sẽ vặn lại “Chưa nhận lương thực cứu tế bao giờ à?”

Đinh Uyển ký tên chỉ vì muốn nhanh chóng đuổi những người này đi, nào ngờ nhân viên công tác liếc qua tên cô rồi nói: "Con gái của Đinh Liên Phong?"

Rồi lại nói: "Suất ở phòng lều lớn của các người đã được cấp từ nửa năm trước, cha cô nhận đi rồi... À, cái này cô tiện thể điền luôn đi."

Đinh Uyển vừa mới chìm trong cơn tức giận vì suất ở lều bị lấy mất, tay lại bị dúi cho một tờ phiếu khác, nhân viên công tác thúc giục cô ký tên.

Đinh Uyển cảnh giác: "Đây là cái gì?"

"Dị năng giả mới thức tỉnh thành công sẽ được sắp xếp đi học tập tập trung, trong thời gian học tập có thể mang theo một nhân viên phụ thuộc. Cha cô đã đăng ký cho cô rồi, mau ký đi, đừng làm mất thời gian của chúng tôi."

Đinh Uyển đã nhìn thấy cái tên khác trên phiếu, Mạnh Miêu! Cô đặt tờ phiếu lại, từ chối ký tên.

"Chuyện này tôi không rõ, bản thân tôi không đồng ý."

"Ông ấy là cha ruột của cô, cũng là người giám hộ của cô, lẽ nào lại hại cô sao?" Nhân viên công tác này mất kiên nhẫn nói: "Đừng có nhõng nhẽo với chúng tôi, nhanh ký đi, có gì không hiểu thì về hỏi cha cô."

Đinh Uyển lạnh lùng đáp: "Người giám hộ của tôi chỉ có mẹ tôi thôi, những người khác, không ai có thể quyết định thay tôi."

"Chậc, được rồi được rồi, không ký thì thôi. Làm nhân viên phụ thuộc của dị năng giả, mỗi ngày đều có thể nhận được một ít đồ ăn, cô có biết phúc lợi như vậy bao nhiêu người chen chúc giành giật cũng không có được không? Đúng là... đói đến ngu cả đầu rồi!" Mấy nhân viên công tác kia lắc đầu, xoay người rời đi.

Đinh Uyển đóng cửa lại, cài then từ bên trong, lúc xoay người thì thấy trong phòng loé lên một luồng sáng, kèm theo tiếng lách tách, rồi tắt ngấm.

Tề Ngọc bước ra từ trong phòng, mặt đằng đằng sát khí: "Để mẹ đi giật điện chết lão già khốn nạn Đinh Liên Phong kia đã."

Vừa rồi bà đang ở giai đoạn then chốt của việc thức tỉnh, tuy không thể gián đoạn nhưng vẫn nghe rõ mồn một những lời nói ngoài cửa. Đuổi hai mẹ con họ ra khỏi nhà thì thôi đi, lại còn lấy mất suất ở phòng lều trung tâm căn cứ mà họ xin được, còn tự ý đăng ký cho Tiểu Uyển làm người phụ thuộc của ai đó ư? Có thể làm người phụ thuộc của ai chứ? Ngoài Mạnh Miêu ra thì còn ai vào đây!

Đinh Uyển ngăn mẹ lại, mọi chuyện khác đều không quan trọng, lúc này trong mắt cô chỉ có niềm vui mừng khôn xiết: "Mẹ, mẹ thức tỉnh thành công rồi?"

"Thành công rồi, Tiểu Uyển, lọ [Thuốc Thức Tỉnh Dị Năng] kia của con mạnh hơn thuốc tiêm trước đây nhiều, không bị sốt, uống vào ngược lại cảm thấy mát lạnh, đầu óc vô cùng tỉnh táo, một lát sau liền cảm thấy trong cơ thể có thêm một luồng năng lượng, thế là thức tỉnh thành công!" Tề Ngọc cũng chẳng bận tâm chuyện khác, nóng lòng giang hai tay phóng ra một chuỗi hồ quang điện cho con gái xem: "Con xem, mẹ thức tỉnh dị năng lôi điện."

Đứng bên cạnh, Đinh Uyển cười ngây ngô: Thôi xong, cảm giác da đầu đều dựng đứng lên rồi. Tề Ngọc luống cuống thu dị năng lại, đưa tay vuốt tóc cho cô, áy náy nói: "Xin lỗi, mẹ mới thức tỉnh, còn chưa biết cách kiểm soát, có làm con bị điện giật không?"

Rồi bà lại thắc mắc, rõ ràng hồ quang điện của mình không nhắm vào con gái, sao tóc Đinh Uyển lại dựng đứng lên thế nhỉ!

"Không sao ạ, con vẫn, vẫn chịu được." Đinh Uyển cố nén cảm giác muốn run rẩy, nheo miệng cười: "Mẹ, mẹ có thể thu lại dòng điện vừa vào người con không?"

Tề Ngọc há hốc miệng, bà cũng không biết dòng điện mình phóng ra làm thế nào lại chui vào người Đinh Uyển được, nào dám thử lại? Vừa sợ hãi vừa hoang mang. Cũng may cảm giác tê giật trong người Đinh Uyển tan đi rất nhanh, không có nguy hiểm gì khác, hai mẹ con mới thở phào nhẹ nhõm.

Sau phen náo loạn này, cũng chẳng còn tâm trí đâu mà đi tìm Đinh Liên Phong tính sổ.

Tề Ngọc cho rằng vẫn nên học cách kiểm soát dị năng trước, đợi dùng thuần thục rồi tìm Đinh Liên Phong tính sổ cũng chưa muộn.

Đinh Uyển cũng lấy thanh [Kim Cương Hắc Đao] của mình ra, chuẩn bị tiếp tục luyện [Đao Thuật]. Giơ tay vung lên: “xẹt” một tiếng, một đạo hồ quang điện lóe lên trên thân đao.

Đinh Uyển mặt đầy kinh ngạc, Tề Ngọc cũng sững sờ: "Tiểu Uyển, vừa rồi đó là hồ quang điện phải không?"

Đinh Uyển lại vung đao lần nữa, lại là một đạo hồ quang màu tím nhạt, phát ra tiếng “xèo xèo”, lướt qua thân đao.

"Đưa mẹ xem đao của con."

Đinh Uyển đưa thanh đao qua, Tề Ngọc vừa cầm vào tay, thân người đột nhiên trĩu xuống, phụt, thanh đao trong tay như đâm xuyên qua một miếng đậu phụ, hơn nửa lưỡi đao ngập sâu vào nền đất cứng dưới chân.

"Mẹ?"

Tề Ngọc ngẩng đầu nhìn con gái, khó khăn nói: "Cây đao này... từ lúc con rút ra đã nặng như vậy sao?"

Đinh Uyển gãi đầu: "Đao này nặng lắm ạ?"

Nặng hay không cô không cảm nhận được nhiều lắm, chỉ là lần đầu phát hiện ra, cây đao này rất bén.

Hai ngày nay cô luyện tập chưa từng chém vào bất cứ thứ gì, lưỡi đao cũng chưa tiếp xúc với vật thể nào, nếu không phải mẹ cô cầm lấy, cô cũng không biết cây đao này nặng như vậy, cũng không biết nó lại sắc bén đến thế.

Tề Ngọc phải dùng cả hai tay mới có thể miễn cưỡng vung được một chút, còn Đinh Uyển thì chỉ cần một tay đã có thể múa ra đao hoa.

"Thảo nào con ăn nhiều như vậy, sức ăn lại đột nhiên tăng nhiều thế." Đinh Uyển nói: "Chẳng lẽ con thức tỉnh dị năng kèm theo tăng cả chỉ số sức mạnh sao?"

Tề Ngọc nhíu mày suy tư, việc thức tỉnh có ảnh hưởng từ di truyền, nhưng cuối cùng thức tỉnh dị năng gì thì lại không liên quan đến cha mẹ.

2

0

1 tuần trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.