0 chữ
Chương 25
Chương 25: Cậu bé năm ấy
Trở thành anh?
Cô khựng lại, đôi mắt thoáng nét bối rối. Cô chưa từng nói điều đó, thậm chí không bao giờ dám thừa nhận. Nhưng sâu trong lòng, nó là một giấc mơ thầm kín.
Sao anh biết được?
Cô không chỉ thần tượng anh mà còn khát khao một ngày nào đó được đứng ngang hàng với anh, được chứng minh rằng cô cũng có thể đạt đến đỉnh cao như anh. Nhưng giấc mơ này, ngay cả những người thân nhất cũng không hay biết. Với gia đình và bạn bè, cô chỉ là một "fan cuồng" theo đuổi thần tượng của mình, là một cô gái đơn thuần mê mẩn Hạ Nam Chu đến mất lý trí mà thôi.
Anh đứng dậy, ánh mắt sắc bén nhìn xung quanh, thấy không còn ai lạ ở đây, lúc này mới xoáy thẳng vào cô: "Em là người kết hôn với tôi. Em nghĩ tôi sẽ không điều tra gì sao?"
Câu nói ấy khiến cô đông cứng tại chỗ. L*иg ngực siết lại, không khí xung quanh như đặc quánh.
Cô cố gắng giữ bình tĩnh, nở một nụ cười nhạt: "Chẳng phải nhà họ Hạ đã điều tra rất kỹ rồi sao? Em tưởng mọi chuyện đã rõ ràng rồi chứ."
Anh cười nhạt, từng từ như lưỡi dao cứa vào không khí: "Đúng, họ điều tra rất kỹ. Nhưng những gì tôi biết còn sâu hơn thế. Tôi còn biết cả bí mật của em nữa đấy."
Bí mật?
Cô có thể có bí mật gì chứ?
“Rất nhiều năm trước, có một đứa trẻ vì cứu em mà mất mạng đúng không?”
Lời nói ấy khiến Vương Dĩ Mạt hoàn toàn sững sờ.
Đối với cô thì đây không phải là một bí mật, mà là nỗi đau khắc sâu nhất trong lòng, một vết thương cô mãi mãi không thể lành.
Hồi nhỏ, cô sống trong một khu xưởng. Khu ấy rất rộng, có cả phòng y tế, trường học con em công nhân và một rạp chiếu phim chiếu cố định mỗi tuần.
Thế nhưng, phim của thời đại đó chẳng phong phú như bây giờ, chỉ có vài bộ, cứ chiếu đi chiếu lại, toàn là phim hành động do Hạ Nam Chu đóng.
Cậu bé đó nhỏ hơn cô hai tuổi, nghe nói hồi bé từng bị sốt cao mà không chữa kịp khiến não bị tổn thương. Cậu không chỉ ngốc nghếch mà còn không biết nói.
Người khác nói chuyện với cậu thì cậu chỉ cười khờ khạo. Người ta giật đồ hay bắt nạt cậu thì cậu chỉ biết ngồi khóc thút thít.
Một cậu bé ngây ngô và ngốc nghếch đến mức đơn giản.
Nhưng Vương Dĩ Mạt là ai chứ? Cô là người tự nhận mình yêu mến Hạ Nam Chu nhất, là người phải học theo Hạ đại hiệp, hành hiệp trượng nghĩa, giúp kẻ yếu đánh kẻ mạnh.
Thế nên, chỉ cần thấy ai bắt nạt cậu bé là cô luôn sẵn sàng tung nắm đấm công lý.
Nhưng thường thì cô chẳng đánh lại ai, thế là cả hai cùng bị đánh.
Cô luôn nói: “Em cứ yên tâm, đợi chị luyện được chiêu ‘Hạ Thức Chưởng Pháp’, xem chị có ‘soạt soạt soạt’ quật ngã tụi nó không!”
Cậu bé ngốc lúc nào cũng nhìn cô bằng ánh mắt ngưỡng mộ. Trong đám trẻ, chỉ có cậu mới tin những điều hoang đường của cô.
Trong xưởng có một con sông. Mỗi năm con sông ấy đều lấy mạng vài đứa trẻ nghịch ngợm.
Năm đó, cô bị chuột rút, vùng vẫy giữa dòng nước gào thét cầu cứu. Cô thấy lũ trẻ trên bờ và trong sông đều hoảng loạn bỏ chạy, chẳng ai dám lại gần giúp cả.
Chỉ có cậu bé ngốc ấy.
Cậu chạy từ xa đến, không chút do dự lao thẳng xuống nước cứu cô lên.
Nhưng cô sống, còn cậu mãi mãi không thể trồi lên mặt nước.
Cậu bé ấy chỉ có một người bà mù, cái chết của cậu bé lặng lẽ như một cơn mưa mùa hè. Không ai bận tâm đến cả.
Cô khựng lại, đôi mắt thoáng nét bối rối. Cô chưa từng nói điều đó, thậm chí không bao giờ dám thừa nhận. Nhưng sâu trong lòng, nó là một giấc mơ thầm kín.
Sao anh biết được?
Cô không chỉ thần tượng anh mà còn khát khao một ngày nào đó được đứng ngang hàng với anh, được chứng minh rằng cô cũng có thể đạt đến đỉnh cao như anh. Nhưng giấc mơ này, ngay cả những người thân nhất cũng không hay biết. Với gia đình và bạn bè, cô chỉ là một "fan cuồng" theo đuổi thần tượng của mình, là một cô gái đơn thuần mê mẩn Hạ Nam Chu đến mất lý trí mà thôi.
Anh đứng dậy, ánh mắt sắc bén nhìn xung quanh, thấy không còn ai lạ ở đây, lúc này mới xoáy thẳng vào cô: "Em là người kết hôn với tôi. Em nghĩ tôi sẽ không điều tra gì sao?"
Câu nói ấy khiến cô đông cứng tại chỗ. L*иg ngực siết lại, không khí xung quanh như đặc quánh.
Anh cười nhạt, từng từ như lưỡi dao cứa vào không khí: "Đúng, họ điều tra rất kỹ. Nhưng những gì tôi biết còn sâu hơn thế. Tôi còn biết cả bí mật của em nữa đấy."
Bí mật?
Cô có thể có bí mật gì chứ?
“Rất nhiều năm trước, có một đứa trẻ vì cứu em mà mất mạng đúng không?”
Lời nói ấy khiến Vương Dĩ Mạt hoàn toàn sững sờ.
Đối với cô thì đây không phải là một bí mật, mà là nỗi đau khắc sâu nhất trong lòng, một vết thương cô mãi mãi không thể lành.
Hồi nhỏ, cô sống trong một khu xưởng. Khu ấy rất rộng, có cả phòng y tế, trường học con em công nhân và một rạp chiếu phim chiếu cố định mỗi tuần.
Cậu bé đó nhỏ hơn cô hai tuổi, nghe nói hồi bé từng bị sốt cao mà không chữa kịp khiến não bị tổn thương. Cậu không chỉ ngốc nghếch mà còn không biết nói.
Người khác nói chuyện với cậu thì cậu chỉ cười khờ khạo. Người ta giật đồ hay bắt nạt cậu thì cậu chỉ biết ngồi khóc thút thít.
Một cậu bé ngây ngô và ngốc nghếch đến mức đơn giản.
Nhưng Vương Dĩ Mạt là ai chứ? Cô là người tự nhận mình yêu mến Hạ Nam Chu nhất, là người phải học theo Hạ đại hiệp, hành hiệp trượng nghĩa, giúp kẻ yếu đánh kẻ mạnh.
Thế nên, chỉ cần thấy ai bắt nạt cậu bé là cô luôn sẵn sàng tung nắm đấm công lý.
Nhưng thường thì cô chẳng đánh lại ai, thế là cả hai cùng bị đánh.
Cậu bé ngốc lúc nào cũng nhìn cô bằng ánh mắt ngưỡng mộ. Trong đám trẻ, chỉ có cậu mới tin những điều hoang đường của cô.
Trong xưởng có một con sông. Mỗi năm con sông ấy đều lấy mạng vài đứa trẻ nghịch ngợm.
Năm đó, cô bị chuột rút, vùng vẫy giữa dòng nước gào thét cầu cứu. Cô thấy lũ trẻ trên bờ và trong sông đều hoảng loạn bỏ chạy, chẳng ai dám lại gần giúp cả.
Chỉ có cậu bé ngốc ấy.
Cậu chạy từ xa đến, không chút do dự lao thẳng xuống nước cứu cô lên.
Nhưng cô sống, còn cậu mãi mãi không thể trồi lên mặt nước.
Cậu bé ấy chỉ có một người bà mù, cái chết của cậu bé lặng lẽ như một cơn mưa mùa hè. Không ai bận tâm đến cả.
12
0
3 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
