0 chữ
Chương 23
Chương 23: Mệnh lệnh
Cô nhếch mép, bàn tay siết chặt cổ hắn hơn. Lương Tu chưa kịp phản kháng thì một cú tát vang dội giáng xuống.
Cái tát không mạnh nhưng đủ để khiến lòng tự tôn của hắn bị tổn thương sâu sắc.
"Đáng lẽ ngay lần đầu gặp cậu tôi nên tát cậu mới phải."
Cô buông tay, nhưng ngay sau đó lại nắm lấy mái tóc dài của hắn rồi giật mạnh ra sau. Đầu hắn ngửa ra, lộ rõ phần cổ trắng ngần cùng yết hầu trượt lên xuống.
Sau vài hành động mang tính trả thù, cô hậm hực rời khỏi xe.
Lương Tu ngồi lại, tóc rối bời, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khó hiểu.
"Chị đúng là biết cách dạy dỗ người khác. Tuyệt quá!"
…
Tai nạn trên phim trường là điều khó tránh, đặc biệt với những diễn viên mới như Vương Dĩ Mạt.
Nhưng cô không ngờ lần đầu tiên bị thương của mình lại đến nhanh và bất ngờ đến vậy.
Mấy ngày nay, phần trên mông cứ đau âm ỉ. Cô nghĩ chỉ là cơ bị căng nên chẳng mấy để tâm, cho đến khi bị Lương Tu cương quyết kéo tới bệnh viện kiểm tra. Kết quả khiến cô tái mặt: xương cụt bị gãy.
Dù không quá nghiêm trọng và chỉ cần điều trị bảo tồn nhưng điều đó đồng nghĩa với việc nhiều cảnh hành động sẽ phải hủy bỏ.
Tin này nhanh chóng lan ra toàn đoàn phim, và đương nhiên nó cũng không giấu được đạo diễn Hạ Nam Chu.
[Vì đang ở trước mặt người ngoài nên phải đổi xưng hô]
Khi Hạ Nam Chu xuất hiện trước mặt cô với gương mặt lạnh như băng, cô đã chuẩn bị tinh thần để bị mắng.
Cô vội vàng đứng dậy, cúi đầu liên tục: "Xin lỗi! Xin lỗi! Tôi xin lỗi mà!"
Sau đó, cô nhanh chóng thêm vào, giọng gấp gáp: "Nhưng cũng không cần phải thay đổi lịch quay đâu, đạo diễn cứ giữ nguyên kế hoạch là được! Chỉ là một vết nứt xương nhỏ chứ không đau chút nào cả!"
Để chứng minh, cô đi tới đi lui trước mặt anh, thậm chí còn nhảy lên vài cái. Gương mặt cô ngập tràn tự hào: "Thấy không? Đạo diễn Hạ à, tôi còn tưởng chỉ bị ngã nhẹ thôi đó! Những ngày qua vẫn quay như thường mà, anh có nhận ra đâu đúng không?"
Hạ Nam Chu nhìn cô, ánh mắt vừa lạnh lẽo vừa sâu lắng, rồi ngồi xuống ghế sofa. Giọng anh vang lên trầm thấp: "Cô có biết vì sao bị gãy xương không?"
"Chắc… là do hôm quay cảnh nhảy ngựa? Lúc ấy ngã trúng mông. Nhưng mà, tôi tưởng gãy xương là chuyện nghiêm trọng lắm, như phải bó bột hay nằm viện gì đó. Ai ngờ bác sĩ nói chỉ cần nghỉ ngơi là được."
Cô cố nói nhẹ nhàng nhất có thể, chỉ sợ bị gán cái mác yếu đuối, hay tệ hơn là cái mác mắc bệnh công chúa.
Nhưng lời tiếp theo của Hạ Nam Chu như búa tạ đập thẳng vào cô: "Trước cảnh quay, tôi đã dặn kỹ từng chi tiết và kỹ thuật nhưng cô không nghe hoặc không chú tâm nên mới bị gãy xương đấy."
Vương Dĩ Mạt im lặng, đứng yên như tượng, đầu cúi thấp, lắng nghe bài giảng nghiêm khắc của Hạ Nam Chu.
Anh chỉ vào khoảng trống trước mặt mình: "Lại đây."
Cô răm rắp làm theo.
"Quay người lại."
"Vâng, vâng."
"Vén áo lên, kéo quần xuống."
Lời nói ấy khiến cô chết sững. Đôi mắt mở to, miệng hơi há ra, như thể não cô vừa dừng hoạt động trong giây lát.
Ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu cô: Hôm nay đồ lót mình mặc không phải là bộ đẹp nhất!
Nhưng chất giọng lạnh lùng của anh lập tức kéo cô về thực tại: "Để tôi xem chỗ bị thương."
Cô muốn tự tát mình một cái. Đã hai năm trời làm vợ chồng trên danh nghĩa rồi mà cô còn mơ tưởng gì chứ?
Cái tát không mạnh nhưng đủ để khiến lòng tự tôn của hắn bị tổn thương sâu sắc.
"Đáng lẽ ngay lần đầu gặp cậu tôi nên tát cậu mới phải."
Cô buông tay, nhưng ngay sau đó lại nắm lấy mái tóc dài của hắn rồi giật mạnh ra sau. Đầu hắn ngửa ra, lộ rõ phần cổ trắng ngần cùng yết hầu trượt lên xuống.
Sau vài hành động mang tính trả thù, cô hậm hực rời khỏi xe.
Lương Tu ngồi lại, tóc rối bời, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khó hiểu.
"Chị đúng là biết cách dạy dỗ người khác. Tuyệt quá!"
…
Tai nạn trên phim trường là điều khó tránh, đặc biệt với những diễn viên mới như Vương Dĩ Mạt.
Nhưng cô không ngờ lần đầu tiên bị thương của mình lại đến nhanh và bất ngờ đến vậy.
Dù không quá nghiêm trọng và chỉ cần điều trị bảo tồn nhưng điều đó đồng nghĩa với việc nhiều cảnh hành động sẽ phải hủy bỏ.
Tin này nhanh chóng lan ra toàn đoàn phim, và đương nhiên nó cũng không giấu được đạo diễn Hạ Nam Chu.
[Vì đang ở trước mặt người ngoài nên phải đổi xưng hô]
Khi Hạ Nam Chu xuất hiện trước mặt cô với gương mặt lạnh như băng, cô đã chuẩn bị tinh thần để bị mắng.
Cô vội vàng đứng dậy, cúi đầu liên tục: "Xin lỗi! Xin lỗi! Tôi xin lỗi mà!"
Sau đó, cô nhanh chóng thêm vào, giọng gấp gáp: "Nhưng cũng không cần phải thay đổi lịch quay đâu, đạo diễn cứ giữ nguyên kế hoạch là được! Chỉ là một vết nứt xương nhỏ chứ không đau chút nào cả!"
Hạ Nam Chu nhìn cô, ánh mắt vừa lạnh lẽo vừa sâu lắng, rồi ngồi xuống ghế sofa. Giọng anh vang lên trầm thấp: "Cô có biết vì sao bị gãy xương không?"
"Chắc… là do hôm quay cảnh nhảy ngựa? Lúc ấy ngã trúng mông. Nhưng mà, tôi tưởng gãy xương là chuyện nghiêm trọng lắm, như phải bó bột hay nằm viện gì đó. Ai ngờ bác sĩ nói chỉ cần nghỉ ngơi là được."
Cô cố nói nhẹ nhàng nhất có thể, chỉ sợ bị gán cái mác yếu đuối, hay tệ hơn là cái mác mắc bệnh công chúa.
Nhưng lời tiếp theo của Hạ Nam Chu như búa tạ đập thẳng vào cô: "Trước cảnh quay, tôi đã dặn kỹ từng chi tiết và kỹ thuật nhưng cô không nghe hoặc không chú tâm nên mới bị gãy xương đấy."
Anh chỉ vào khoảng trống trước mặt mình: "Lại đây."
Cô răm rắp làm theo.
"Quay người lại."
"Vâng, vâng."
"Vén áo lên, kéo quần xuống."
Lời nói ấy khiến cô chết sững. Đôi mắt mở to, miệng hơi há ra, như thể não cô vừa dừng hoạt động trong giây lát.
Ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu cô: Hôm nay đồ lót mình mặc không phải là bộ đẹp nhất!
Nhưng chất giọng lạnh lùng của anh lập tức kéo cô về thực tại: "Để tôi xem chỗ bị thương."
Cô muốn tự tát mình một cái. Đã hai năm trời làm vợ chồng trên danh nghĩa rồi mà cô còn mơ tưởng gì chứ?
12
0
3 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
