0 chữ
Chương 55
Chương 55: Nói chuyện riêng
Tưởng ma ma làm tư thế thỉnh với Tần Lãng : “Thỉnh nhị vị công tử vào trong viện chờ, thế tử…… Mời đi bên này!”
“Tưởng ma ma……”
Lữ Nguyên Bằng hô một tiếng, đang muốn đuổi theo tới nội trạch xem náo nhiệt đã bị Tiêu Dung Diễn ngăn lại: “Đây là việc riêng của phủ Trấn Quốc Công và phủ Trung Dũng Hầu, chúng ta không nên xen vào.”
Lúc ba tỷ muội Bạch Khanh Ngôn tới Thanh Trúc Các, Bạch Cẩm Tú đang dựa vào đầu giường, giọng điệu nhu thuận trấn an nhị phu nhân Lưu thị khóc như trẻ con.
Vào tới nơi, Bạch Cẩm Đồng và Bạch Cẩm Trĩ liền bổ nhào vào mép giường, quan tâm hỏi han tình hình của Bạch Cẩm Tú, Bạch Khanh Ngôn đứng bên trong bình phong, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Tuy rằng sớm biết Bạch Cẩm Tú không có việc gì, nhưng Bạch Cẩm Tú chưa tỉnh, lòng nàng như chứa thanh huyền đao nặng trĩu, giờ cây đao này có thể dời đi…… Nàng cuối cùng cũng an tâm.
Tưởng ma ma vén rèm tiến vào, sau khi hành lễ với trưởng công chúa nói: “Trưởng công chúa, Thế tử gia đã ở cửa thuỳ hoa chờ.”
Trưởng công chúa trong tay khảy Phật châu, nhìn về phía Bạch Cẩm Tú: “Nhị tỷ nhi, nếu con không muốn gặp hắn, liền không gặp.”
Bạch Cẩm Tú trải qua đại kiếp nạn này trong lòng đã có tính toán, ánh mắt nàng rõ ràng, khóe môi không chút huyết sắc nói: “Tổ mẫu, chuyện này không phải do Thế tử gia sai, con không trách hắn, con muốn cùng hắn trò chuyện riêng.”
Tần Lãng cùng Bạch Cẩm Tú dù sao cũng là phu thê, ở riêng cùng nhau cũng không có chỗ nào không đúng lễ nghi. Trưởng công chúa gật đầu dặn dò Đổng thị: “Tỷ muội các con cũng giải tán đi, lăn lộn một ngày, cho lũ trẻ trở về nghỉ ngơi. Tưởng ma ma ở lại, lát nữa thế tử là đi thì ngươi sai người đi phủ Trung Dũng Hầu nói một tiếng.”
“Vâng!” Tưởng ma ma đáp.
Bạch Cẩm Tú giương mắt nhìn đến chỗ Bạch Khanh Ngôn sau bình phong, cười càng tươi. Muốn cho trưởng tỷ nhà mình yên tâm, Bạch Khanh Ngôn không cười đáp lại, nhưng khoé mắt đỏ hoe.
Đối với Bạch Khanh Ngôn, chỉ cần Bạch Cẩm Tú không có việc gì là tốt rồi. Những thứ khác đều không quan trọng.
Hôm nay Bạch Cẩm Tú hôn mê, nhưng việc ngoài phủ Trung Dũng Hầu nàng đều biết, nếu hôm nay Bạch Khanh Ngôn không làm lớn chuyện, về sau nàng ở phủ Trung Dũng Hầu còn không biết phải bị chịu mẹ chồng tra tấn như thế nào.
Sau khi nữ quyến hậu trạch trấn an Bạch Cẩm Tú lục tục ra khỏi Thanh Trúc Các, Tưởng ma ma lúc này mới thỉnh Tần Lãng vào cửa viện Thanh Trúc Các.
Bạch Cẩm Trĩ đứng cạnh cửa phòng của Bạch Cẩm Tú, trừng đôi mắt đỏ hoe nhìn Tần Lãng vừa bước vào, dùng sức nắm chặt roi sau lưng, thấy Tưởng ma ma lắc đầu với nàng, nàng lúc này mới cắn răng buông roi ra. Từ lúc đứng dưới mái hiên tới lúc rời đi vẫn tức giận, dùng bả vai hung hăng đυ.ng Tần Lãng một cái.
Tần Lãng vừa vào đã hướng mắt tới đầu giường. Nhìn thấy sắc mặt trắng bệch, hô hấp suy yếu của Bạch Cẩm Tú, vô cùng hổ thẹn, cánh môi khép mở muốn dò hỏi Bạch Cẩm Tú nhưng lại nghĩ đến chính mình vào lúc Bạch Cẩm Tú bị thương, lại bị Tưởng thị lấy hiếu đạo đè nặng chưa từng thăm nàng, ngu muội nhu nhược vô cùng, tức khắc không có mặt mũi nào mà mở miệng.
Cho đến lúc chậu than bạc trong phòng phát ra tiếng động cực kì nhỏ, Tần Lãng mới vội vàng phát ra tiếng thở dài, nghẹn ngào một chữ đều nói không nên lời.
“Thế tử quần áo đơn bạc, làm phiền Tưởng ma ma lấy áo choàng tới cho thế tử.” Bạch Cẩm Tú chậm rãi nhẹ nhàng lên tiếng.
Tưởng ma ma lập tức sai người gỡ cành mận gai trên người Tần Lãng xuống, giúp Tần Lãng phủ thêm áo khoác, lên trà nóng, lại đem chậu than mang đến trước người Tần Lãng, lúc này mới cho bọn nha đầu lui ra, canh giữ ở cửa.
Không bao lâu sau khi cùng Bạch Cẩm Tú nói chuyện xong, Tần Lãng mất hồn mất vía từ trong phòng đi ra, nói với Tưởng ma ma: “Tần Lãng cáo từ, ngày khác lại đến thỉnh an trưởng công chúa, nhạc mẫu đại nhân!”
Nói xong, cũng không đợi nha đầu cầm đèn dẫn đường, liền vội vàng tiến ra khỏi Thanh Trúc Các.
“Tưởng ma ma……”
Lữ Nguyên Bằng hô một tiếng, đang muốn đuổi theo tới nội trạch xem náo nhiệt đã bị Tiêu Dung Diễn ngăn lại: “Đây là việc riêng của phủ Trấn Quốc Công và phủ Trung Dũng Hầu, chúng ta không nên xen vào.”
Lúc ba tỷ muội Bạch Khanh Ngôn tới Thanh Trúc Các, Bạch Cẩm Tú đang dựa vào đầu giường, giọng điệu nhu thuận trấn an nhị phu nhân Lưu thị khóc như trẻ con.
Vào tới nơi, Bạch Cẩm Đồng và Bạch Cẩm Trĩ liền bổ nhào vào mép giường, quan tâm hỏi han tình hình của Bạch Cẩm Tú, Bạch Khanh Ngôn đứng bên trong bình phong, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Tuy rằng sớm biết Bạch Cẩm Tú không có việc gì, nhưng Bạch Cẩm Tú chưa tỉnh, lòng nàng như chứa thanh huyền đao nặng trĩu, giờ cây đao này có thể dời đi…… Nàng cuối cùng cũng an tâm.
Trưởng công chúa trong tay khảy Phật châu, nhìn về phía Bạch Cẩm Tú: “Nhị tỷ nhi, nếu con không muốn gặp hắn, liền không gặp.”
Bạch Cẩm Tú trải qua đại kiếp nạn này trong lòng đã có tính toán, ánh mắt nàng rõ ràng, khóe môi không chút huyết sắc nói: “Tổ mẫu, chuyện này không phải do Thế tử gia sai, con không trách hắn, con muốn cùng hắn trò chuyện riêng.”
Tần Lãng cùng Bạch Cẩm Tú dù sao cũng là phu thê, ở riêng cùng nhau cũng không có chỗ nào không đúng lễ nghi. Trưởng công chúa gật đầu dặn dò Đổng thị: “Tỷ muội các con cũng giải tán đi, lăn lộn một ngày, cho lũ trẻ trở về nghỉ ngơi. Tưởng ma ma ở lại, lát nữa thế tử là đi thì ngươi sai người đi phủ Trung Dũng Hầu nói một tiếng.”
Bạch Cẩm Tú giương mắt nhìn đến chỗ Bạch Khanh Ngôn sau bình phong, cười càng tươi. Muốn cho trưởng tỷ nhà mình yên tâm, Bạch Khanh Ngôn không cười đáp lại, nhưng khoé mắt đỏ hoe.
Đối với Bạch Khanh Ngôn, chỉ cần Bạch Cẩm Tú không có việc gì là tốt rồi. Những thứ khác đều không quan trọng.
Hôm nay Bạch Cẩm Tú hôn mê, nhưng việc ngoài phủ Trung Dũng Hầu nàng đều biết, nếu hôm nay Bạch Khanh Ngôn không làm lớn chuyện, về sau nàng ở phủ Trung Dũng Hầu còn không biết phải bị chịu mẹ chồng tra tấn như thế nào.
Sau khi nữ quyến hậu trạch trấn an Bạch Cẩm Tú lục tục ra khỏi Thanh Trúc Các, Tưởng ma ma lúc này mới thỉnh Tần Lãng vào cửa viện Thanh Trúc Các.
Bạch Cẩm Trĩ đứng cạnh cửa phòng của Bạch Cẩm Tú, trừng đôi mắt đỏ hoe nhìn Tần Lãng vừa bước vào, dùng sức nắm chặt roi sau lưng, thấy Tưởng ma ma lắc đầu với nàng, nàng lúc này mới cắn răng buông roi ra. Từ lúc đứng dưới mái hiên tới lúc rời đi vẫn tức giận, dùng bả vai hung hăng đυ.ng Tần Lãng một cái.
Cho đến lúc chậu than bạc trong phòng phát ra tiếng động cực kì nhỏ, Tần Lãng mới vội vàng phát ra tiếng thở dài, nghẹn ngào một chữ đều nói không nên lời.
“Thế tử quần áo đơn bạc, làm phiền Tưởng ma ma lấy áo choàng tới cho thế tử.” Bạch Cẩm Tú chậm rãi nhẹ nhàng lên tiếng.
Tưởng ma ma lập tức sai người gỡ cành mận gai trên người Tần Lãng xuống, giúp Tần Lãng phủ thêm áo khoác, lên trà nóng, lại đem chậu than mang đến trước người Tần Lãng, lúc này mới cho bọn nha đầu lui ra, canh giữ ở cửa.
Không bao lâu sau khi cùng Bạch Cẩm Tú nói chuyện xong, Tần Lãng mất hồn mất vía từ trong phòng đi ra, nói với Tưởng ma ma: “Tần Lãng cáo từ, ngày khác lại đến thỉnh an trưởng công chúa, nhạc mẫu đại nhân!”
Nói xong, cũng không đợi nha đầu cầm đèn dẫn đường, liền vội vàng tiến ra khỏi Thanh Trúc Các.
18
0
3 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
