0 chữ
Chương 4
Chương 40: Quá táng tận lương tâm (1)
Không phải vương gia ghét nhất là nữ nhân sao?
Ly Nhất suýt chút nữa đã nghi ngờ rằng bản thân vừa rồi có nhìn lầm hay không. Lẽ nào vương gia lại có hứng thú với vị đại tiểu thư Tiêu gia đầy mặt chấm đỏ, phế vật nổi danh kia?
Không! Chuyện này quá hoang đường rồi!
Mặc dù trong lòng vô cùng khϊếp sợ, nhưng hắn vẫn không chút do dự đứng dậy, định bước xuống khỏi xe ngựa.
Thế nhưng ngay lúc ấy, Ly Dạ Hàn đột nhiên lên tiếng:
“Khoan đã, không cần nữa.”
Ly Nhất lập tức ngoan ngoãn ngồi trở lại, trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Hắn biết ngay mà, vương gia làm sao có thể thích nổi Tiêu Linh Vân chứ.
Ly Nhất đang định hỏi xem có cần bảo xa phu lập tức rời đi hay không, lại thấy vương gia nhà mình dường như đang chăm chú lắng nghe điều gì đó. Thấy vậy, hắn cũng nhanh chóng ngưng thần lắng tai, liền nghe giọng nói của Tiêu Linh Vân truyền tới rõ ràng:
“Gật đầu tức là hoàn toàn đúng sao? Vậy nếu ta nói khác ngươi, bọn họ cũng tuyệt đối sẽ gật đầu. Ngươi không tin thì cứ nhìn xem.”
Tiêu Linh Vân vừa dứt lời, toàn bộ mọi người bao gồm cả bốn người kia đều kinh ngạc quay sang nhìn nàng, hoàn toàn không hiểu vì sao nàng lại tự tin như vậy.
Nguyệt Thiên Trạch cho rằng Tiêu Linh Vân chẳng qua chỉ đang cố vùng vẫy trước khi chết, hắn liền làm bộ rộng lượng nói:
“Được thôi, ngươi đã chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, vậy thì cứ nói đi.”
Dân chúng xung quanh đều vô cùng tò mò, lẽ nào Tiêu Linh Vân thật sự có thể nói ra một sự thật khác ư? Không thể nào đâu!
Dù lòng nghĩ vậy, nhưng tất cả đều dựng thẳng tai lên, đôi mắt sáng rực đầy chờ mong nhìn nàng.
Tiêu Linh Vân chẳng buồn đứng lên, chỉ nhàn nhạt nhìn về phía người đàn ông trung niên kia, ung dung nói:
“Hắn họ Ngô. Hai mươi năm trước, gia đình hắn có một người anh thứ hai chết đi, chính là do hắn thiết kế sát hại. Nguyên nhân là vì người anh thứ hai thiên tư xuất chúng, vốn là người có khả năng kế thừa gia sản nhất. Cha mẹ hắn vì đau lòng trước cái chết của người con trai thứ hai mà lần lượt sinh bệnh rồi qua đời. Gia đình chỉ còn lại một người anh cả và một muội muội. Người anh cả tư chất bình thường, không phải mối đe dọa với hắn, muội muội thì đã xuất giá, do vậy họ mới có thể bình yên vô sự. Nhưng gần đây lại có người vô tình phát hiện vài manh mối, sắp tra ra chân tướng năm xưa. Hôm nay hắn đến đây muốn hỏi bói xem liệu bản thân có thể vượt qua kiếp nạn lần này không.”
“Câm miệng! Ngươi nói bậy! Câm miệng lại cho ta!”
Người đàn ông trung niên kia lập tức giận dữ quát lên, sắc mặt biến đổi cực kỳ khó coi, hai tay siết chặt, hai mắt đỏ ngầu như muốn lao đến bóp chết Tiêu Linh Vân ngay lập tức.
Dân chúng xung quanh vừa nhìn thấy dáng vẻ đó của hắn liền hiểu rõ đây chẳng khác nào là tự nhận tội, ai nấy đều há hốc mồm, ngỡ ngàng không thôi.
Tiêu Linh Vân hờ hững nhìn qua hắn một cái, điềm nhiên nói:
“Đây cũng là lý do vì sao ta không chịu xem bói cho hắn.”
Người đàn ông kia thấy nàng còn dám tiếp tục nói, giận dữ lao tới, điên cuồng đập mạnh vào tấm chắn phòng hộ, khuôn mặt hung ác dữ tợn, vừa đập vừa hét lớn:
“Ngươi còn dám ăn nói lung tung, ta gϊếŧ chết ngươi ngay bây giờ! Câm miệng!”
Nguyệt Thiên Trạch thậm chí còn kinh ngạc hơn cả những người khác. Hắn vốn muốn phủ nhận những lời nàng vừa nói, nhưng dáng vẻ của người đàn ông kia đã tự mình thừa nhận tất cả. Những dân chúng vây quanh cũng lập tức lùi lại mấy bước, ánh mắt nhìn người kia đều mang theo vẻ chê trách và khinh thường.
Người đàn ông trung niên vẫn liên tục mắng chửi không ngừng, Tiêu Linh Vân không chút do dự ném ra một lá bùa. Lá bùa kia như có sinh mệnh, lập tức bay tới dính vào người hắn. Chỉ chớp mắt, hắn liền bất động tại chỗ, miệng cũng không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào nữa.
Ly Nhất suýt chút nữa đã nghi ngờ rằng bản thân vừa rồi có nhìn lầm hay không. Lẽ nào vương gia lại có hứng thú với vị đại tiểu thư Tiêu gia đầy mặt chấm đỏ, phế vật nổi danh kia?
Không! Chuyện này quá hoang đường rồi!
Mặc dù trong lòng vô cùng khϊếp sợ, nhưng hắn vẫn không chút do dự đứng dậy, định bước xuống khỏi xe ngựa.
Thế nhưng ngay lúc ấy, Ly Dạ Hàn đột nhiên lên tiếng:
“Khoan đã, không cần nữa.”
Ly Nhất lập tức ngoan ngoãn ngồi trở lại, trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Hắn biết ngay mà, vương gia làm sao có thể thích nổi Tiêu Linh Vân chứ.
Ly Nhất đang định hỏi xem có cần bảo xa phu lập tức rời đi hay không, lại thấy vương gia nhà mình dường như đang chăm chú lắng nghe điều gì đó. Thấy vậy, hắn cũng nhanh chóng ngưng thần lắng tai, liền nghe giọng nói của Tiêu Linh Vân truyền tới rõ ràng:
Tiêu Linh Vân vừa dứt lời, toàn bộ mọi người bao gồm cả bốn người kia đều kinh ngạc quay sang nhìn nàng, hoàn toàn không hiểu vì sao nàng lại tự tin như vậy.
Nguyệt Thiên Trạch cho rằng Tiêu Linh Vân chẳng qua chỉ đang cố vùng vẫy trước khi chết, hắn liền làm bộ rộng lượng nói:
“Được thôi, ngươi đã chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, vậy thì cứ nói đi.”
Dân chúng xung quanh đều vô cùng tò mò, lẽ nào Tiêu Linh Vân thật sự có thể nói ra một sự thật khác ư? Không thể nào đâu!
Dù lòng nghĩ vậy, nhưng tất cả đều dựng thẳng tai lên, đôi mắt sáng rực đầy chờ mong nhìn nàng.
Tiêu Linh Vân chẳng buồn đứng lên, chỉ nhàn nhạt nhìn về phía người đàn ông trung niên kia, ung dung nói:
“Câm miệng! Ngươi nói bậy! Câm miệng lại cho ta!”
Người đàn ông trung niên kia lập tức giận dữ quát lên, sắc mặt biến đổi cực kỳ khó coi, hai tay siết chặt, hai mắt đỏ ngầu như muốn lao đến bóp chết Tiêu Linh Vân ngay lập tức.
Tiêu Linh Vân hờ hững nhìn qua hắn một cái, điềm nhiên nói:
“Đây cũng là lý do vì sao ta không chịu xem bói cho hắn.”
Người đàn ông kia thấy nàng còn dám tiếp tục nói, giận dữ lao tới, điên cuồng đập mạnh vào tấm chắn phòng hộ, khuôn mặt hung ác dữ tợn, vừa đập vừa hét lớn:
“Ngươi còn dám ăn nói lung tung, ta gϊếŧ chết ngươi ngay bây giờ! Câm miệng!”
Nguyệt Thiên Trạch thậm chí còn kinh ngạc hơn cả những người khác. Hắn vốn muốn phủ nhận những lời nàng vừa nói, nhưng dáng vẻ của người đàn ông kia đã tự mình thừa nhận tất cả. Những dân chúng vây quanh cũng lập tức lùi lại mấy bước, ánh mắt nhìn người kia đều mang theo vẻ chê trách và khinh thường.
Người đàn ông trung niên vẫn liên tục mắng chửi không ngừng, Tiêu Linh Vân không chút do dự ném ra một lá bùa. Lá bùa kia như có sinh mệnh, lập tức bay tới dính vào người hắn. Chỉ chớp mắt, hắn liền bất động tại chỗ, miệng cũng không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào nữa.
2
0
1 tuần trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
