0 chữ
Chương 44
Chương 44
Giống như bây giờ, vừa nghe xong một lần, trong đầu Đường Nhung đã kịp ghi nhớ vài ký tự, lặp lại thêm vài lần là có thể nắm được.
“Em còn chưa ăn đâu, nhưng sắp ăn rồi.”
“Vậy anh Tiểu Hàn nhớ ăn ngon miệng nha, mai gặp!”
Hai câu liên tiếp được gửi đi, đứa trẻ “phù phù” mấy tiếng rồi ngồi thẳng lưng chờ tin phản hồi.
Một bên, quản gia lặng lẽ mở nhóm trò chuyện của gia đình Đường gia, nơi Đường Nhung không có mặt.
[Cái người anh Tiểu Hàn này là ai vậy…?] Đường Hồ tỏ vẻ hơi ghen vì nghe em trai gọi người khác là “anh”.
[Tiểu Thái tử đó, tên là Thẩm Mộ Hàn, hồi nhỏ còn từng bắt nạt anh đấy.] Đường Thu trả lời.
[?] Đường Hồ ngơ ngác, không hiểu sao mình lại bị một đứa trẻ cỡ tuổi Đường Nhung bắt nạt.
[Chính là con báo tuyết nhỏ hơn bốn năm trước, lúc Tiểu Nhung còn chưa ra đời, nó suốt ngày muốn cắn đuôi con đấy thôi. Đuổi theo con cả nửa tháng. Con tưởng nó bắt nạt con, chứ thực ra đó là bản năng của báo tuyết thôi, lúc ấy nó còn bé tí, không phân biệt được đâu là đuôi mình, đâu là đuôi người khác. Mà con thì có tới chín cái đuôi, nhìn cực kỳ hấp dẫn, nó mới muốn cắn chơi, không phải cố ý bắt nạt con đâu.] Đường Chính Ân giải thích.
[…] Đường Hồ trầm mặc. Những ký ức đau thương năm xưa bỗng dưng ùa về như sóng đánh.
[Không ngờ ngày đầu tiên đi học, Tiểu Nhung đã kết bạn được với nó.] Đường Dần Thăng cảm khái.
Quản gia không tham gia cuộc trò chuyện, nhưng trong lòng lại bất giác nhớ về quá khứ đã xa.
Năm đó, hoàng hậu và phu nhân cùng mang thai, thường cùng nhau uống trà chiều, trò chuyện rôm rả. Họ còn đùa rằng nếu hai đứa nhỏ sau này thân thiết, thì có thể “định thân từ trong tã lót” cho chúng.
Ai mà ngờ được, sau đó lại xảy ra biết bao nhiêu biến cố.
Quản gia lặng lẽ thở dài trong lòng.
…
“Em còn chưa ăn đâu, nhưng sắp ăn rồi.”
“Vậy anh Tiểu Hàn nhớ ăn ngon nha, mai gặp!”
Trên bàn ăn, quang não của báo tuyết nhỏ vang lên giọng nói ngọt ngào mềm mại của một bạn nhỏ. Ngay cả chân gà trong bát nó cũng không buồn gặm nữa, chỉ chăm chú lắng nghe đoạn ghi âm, sau đó hớn hở trả lời một câu “Mai gặp lại”. Cái đuôi dài phía sau cũng vui sướиɠ quẫy qua quẫy lại như đang bay.
Hàn Chi và Thẩm Xuyên Khung liếc nhau, cùng nở nụ cười đầy ngầm hiểu.
Có bạn bè rồi đúng là khác hẳn.
Quyết định cho con đi nhà trẻ quả thật quá chính xác.
Vì sắp được gặp lại Đường Nhung, lại còn được cậu chủ động gửi tin nhắn, báo tuyết nhỏ vui vẻ ăn thêm nửa bát cơm.
Sau bữa tối, nó ngậm bàn chải bé tí chạy lon ton vào phòng tắm, nhảy nhót đòi ba mẹ tắm rửa và chải lông cho mình.
Từng sợi lông trên người đều phải được gội sạch, sấy khô, chải mượt — phải giữ dáng vẻ đẹp nhất để đi gặp Tiểu Nhung.
Tuy trong phòng tắm có đầy đủ thiết bị dành riêng cho thú cưng, nhưng cả hai người vẫn kiên quyết đích thân tắm cho báo tuyết nhỏ.
Trí tuệ nhân tạo có thể thay thế rất nhiều việc, nhưng tình yêu là thứ đặc biệt, không thể bị máy móc thay thế. Giống như khăn quàng cổ có thể mua ở cửa hàng, cũng có thể tự tay đan tặng — tự tay tắm cho con cũng có một ý nghĩa hoàn toàn khác biệt.
Đặc biệt là khi tắm cho những đứa trẻ đang trong trạng thái tinh thần thể lông xù mềm mại như thế này, đúng là vừa thú vị vừa đáng yêu.
Báo tuyết nhỏ thoải mái nằm trong bồn tắm nhỏ, được ba mẹ cẩn thận thoa đầy bọt xà phòng rồi dịu dàng kỳ cọ.
“Giơ móng lên nào.”
“Lỗ tai lắc nhẹ một chút.”
“Cái đuôi vểnh lên… Rồi, được rồi, có thể thả xuống.”
Báo tuyết nhỏ ngoan ngoãn phối hợp, rất nhanh đã được tắm rửa sạch sẽ, trở thành một bé báo tuyết thơm tho, sạch bong và trắng muốt.
Sau khi sấy khô, bộ lông mềm mại xõa tơi, chạm vào vừa tay, cảm giác tuyệt vời.
Ngay lúc Hàn Chi theo thói quen định hôn nhẹ vài cái lên báo tuyết nhỏ, thì nó bất ngờ né tránh khéo léo, giữ một chút khoảng cách với mẹ nhà mình.
“Meowww.”
Báo tuyết nhỏ vẫy đuôi mấy cái đầy nghiêm túc.
Mẹ mỗi lần hôn là y như rằng làm xẹp lông nó, mà nó vừa mới được chải chuốt sạch sẽ, muốn giữ trạng thái đẹp nhất để đi gặp Tiểu Nhung, tạm thời chưa thể để mẹ phá hỏng tạo hình.
“Em còn chưa ăn đâu, nhưng sắp ăn rồi.”
“Vậy anh Tiểu Hàn nhớ ăn ngon miệng nha, mai gặp!”
Hai câu liên tiếp được gửi đi, đứa trẻ “phù phù” mấy tiếng rồi ngồi thẳng lưng chờ tin phản hồi.
Một bên, quản gia lặng lẽ mở nhóm trò chuyện của gia đình Đường gia, nơi Đường Nhung không có mặt.
[Cái người anh Tiểu Hàn này là ai vậy…?] Đường Hồ tỏ vẻ hơi ghen vì nghe em trai gọi người khác là “anh”.
[Tiểu Thái tử đó, tên là Thẩm Mộ Hàn, hồi nhỏ còn từng bắt nạt anh đấy.] Đường Thu trả lời.
[?] Đường Hồ ngơ ngác, không hiểu sao mình lại bị một đứa trẻ cỡ tuổi Đường Nhung bắt nạt.
[Chính là con báo tuyết nhỏ hơn bốn năm trước, lúc Tiểu Nhung còn chưa ra đời, nó suốt ngày muốn cắn đuôi con đấy thôi. Đuổi theo con cả nửa tháng. Con tưởng nó bắt nạt con, chứ thực ra đó là bản năng của báo tuyết thôi, lúc ấy nó còn bé tí, không phân biệt được đâu là đuôi mình, đâu là đuôi người khác. Mà con thì có tới chín cái đuôi, nhìn cực kỳ hấp dẫn, nó mới muốn cắn chơi, không phải cố ý bắt nạt con đâu.] Đường Chính Ân giải thích.
[Không ngờ ngày đầu tiên đi học, Tiểu Nhung đã kết bạn được với nó.] Đường Dần Thăng cảm khái.
Quản gia không tham gia cuộc trò chuyện, nhưng trong lòng lại bất giác nhớ về quá khứ đã xa.
Năm đó, hoàng hậu và phu nhân cùng mang thai, thường cùng nhau uống trà chiều, trò chuyện rôm rả. Họ còn đùa rằng nếu hai đứa nhỏ sau này thân thiết, thì có thể “định thân từ trong tã lót” cho chúng.
Ai mà ngờ được, sau đó lại xảy ra biết bao nhiêu biến cố.
Quản gia lặng lẽ thở dài trong lòng.
…
“Em còn chưa ăn đâu, nhưng sắp ăn rồi.”
“Vậy anh Tiểu Hàn nhớ ăn ngon nha, mai gặp!”
Trên bàn ăn, quang não của báo tuyết nhỏ vang lên giọng nói ngọt ngào mềm mại của một bạn nhỏ. Ngay cả chân gà trong bát nó cũng không buồn gặm nữa, chỉ chăm chú lắng nghe đoạn ghi âm, sau đó hớn hở trả lời một câu “Mai gặp lại”. Cái đuôi dài phía sau cũng vui sướиɠ quẫy qua quẫy lại như đang bay.
Có bạn bè rồi đúng là khác hẳn.
Quyết định cho con đi nhà trẻ quả thật quá chính xác.
Vì sắp được gặp lại Đường Nhung, lại còn được cậu chủ động gửi tin nhắn, báo tuyết nhỏ vui vẻ ăn thêm nửa bát cơm.
Sau bữa tối, nó ngậm bàn chải bé tí chạy lon ton vào phòng tắm, nhảy nhót đòi ba mẹ tắm rửa và chải lông cho mình.
Từng sợi lông trên người đều phải được gội sạch, sấy khô, chải mượt — phải giữ dáng vẻ đẹp nhất để đi gặp Tiểu Nhung.
Tuy trong phòng tắm có đầy đủ thiết bị dành riêng cho thú cưng, nhưng cả hai người vẫn kiên quyết đích thân tắm cho báo tuyết nhỏ.
Trí tuệ nhân tạo có thể thay thế rất nhiều việc, nhưng tình yêu là thứ đặc biệt, không thể bị máy móc thay thế. Giống như khăn quàng cổ có thể mua ở cửa hàng, cũng có thể tự tay đan tặng — tự tay tắm cho con cũng có một ý nghĩa hoàn toàn khác biệt.
Báo tuyết nhỏ thoải mái nằm trong bồn tắm nhỏ, được ba mẹ cẩn thận thoa đầy bọt xà phòng rồi dịu dàng kỳ cọ.
“Giơ móng lên nào.”
“Lỗ tai lắc nhẹ một chút.”
“Cái đuôi vểnh lên… Rồi, được rồi, có thể thả xuống.”
Báo tuyết nhỏ ngoan ngoãn phối hợp, rất nhanh đã được tắm rửa sạch sẽ, trở thành một bé báo tuyết thơm tho, sạch bong và trắng muốt.
Sau khi sấy khô, bộ lông mềm mại xõa tơi, chạm vào vừa tay, cảm giác tuyệt vời.
Ngay lúc Hàn Chi theo thói quen định hôn nhẹ vài cái lên báo tuyết nhỏ, thì nó bất ngờ né tránh khéo léo, giữ một chút khoảng cách với mẹ nhà mình.
“Meowww.”
Báo tuyết nhỏ vẫy đuôi mấy cái đầy nghiêm túc.
Mẹ mỗi lần hôn là y như rằng làm xẹp lông nó, mà nó vừa mới được chải chuốt sạch sẽ, muốn giữ trạng thái đẹp nhất để đi gặp Tiểu Nhung, tạm thời chưa thể để mẹ phá hỏng tạo hình.
4
0
2 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
