0 chữ
Chương 41
Chương 41
Ngay lúc Thẩm Mộ Hàn đang mím môi, ôm lấy bông hoa nhỏ trong tay, đầy hối tiếc, một giọng nói vang lên: “Anh Tiểu Hàn, cái này ngon lắm luôn á!”
Thẩm Mộ Hàn sững người, nhìn theo ánh mắt Đường Nhung, rồi cúi đầu nhìn bông hoa trong tay mình.
Ngon? Hoa… ăn được sao?
Thấy vẻ nghi hoặc trong mắt hắn, Đường Nhung liền nhảy khỏi đu quay, bước đến gần, lấy bông hoa từ tay hắn, khéo léo gỡ ra phần cánh và nhụy, rồi đưa tới miệng hắn.
“Anh Tiểu Hàn, mυ"ŧ thử đi!”
Mυ"ŧ… mυ"ŧ thử…
Thẩm Mộ Hàn ngơ ngác, nhưng bị đôi mắt long lanh mong chờ kia nhìn chằm chằm, hắn đành hé miệng, ngậm lấy phần đuôi hoa và khẽ mυ"ŧ.
Khoảnh khắc sau đó, đôi mắt ngọc bích sáng bừng.
Ngọt.
“Ngon lắm đúng không?” Đường Nhung cười tít mắt, buông tay.
Thẩm Mộ Hàn lúng túng gật đầu.
Quả thật rất ngon.
Là vị ngọt nhẹ của mật hoa, thơm mà không ngấy.
Hẳn là loại mật gì đó, hắn từng đọc trong sách và cũng đã thử qua mật hoa pha sẵn, nhưng đây là lần đầu tiên được ăn trực tiếp từ hoa.
… Một trải nghiệm thật mới mẻ.
“Cái gì ngon thế?” Bạn nhỏ mũm mĩm Kỳ Phúc vừa nghe thấy chữ “ngon” liền hào hứng chạy lại.
Đường Nhung đảo mắt nhìn quanh, để lại một câu “Chờ mình chút xíu!” rồi lon ton chạy đi hái thêm một ít hoa cỏ mang về.
Hoa cỏ không chỉ có thể làm thuốc chữa bệnh, mà một số còn có hương vị rất dễ chịu. Khi còn ở hành tinh cầu rác, Đường Nhung từng sống qua thời gian dài dựa vào những thứ có thể ăn trong thiên nhiên. Cậu thuộc làu loại nào có thể ăn, loại nào không ăn được, loại nào ngon và loại nào độc.
Chẳng mấy chốc, đám trẻ đều học theo cậu, thi nhau nhóp nhép mυ"ŧ hoa.
Cô giáo Bánh Trôi đứng một bên ngẩn người, nhận lấy mấy bông từ Đường Nhung, rồi tra nhanh tài liệu – tất cả đều là loài hoa ăn được! Có loại chỉ ngọt thuần túy, có loại chua chua ngọt ngọt.
Kỳ Phúc vừa mυ"ŧ vừa cảm thán: “Tiểu Nhung, cậu giỏi quá! Biết nhiều thứ ăn ngon thế này luôn!”
Đường Nhung có chút ngượng ngùng cườ cười.
Theo cậu, đây đều là kiến thức cơ bản, chẳng có gì đặc biệt để khen cả.
Nhưng cậu cũng không nói gì.
Cậu… rất thích được khen.
Thẩm Mộ Hàn vẫn đang ngậm hoa, ánh mắt lại dán chặt lên người Đường Nhung.
Bạn học thích báo tuyết không chỉ tốt tính mà còn biết thật nhiều điều thú vị.
Khác hẳn với bất kỳ ai hắn từng gặp trước đây.
Hắn thích bạn ấy.
Muốn trở thành một người bạn thật tốt, thật thân với bạn ấy.
Ngày khai giảng đầu tiên tan học hơi sớm.
Khi khoang học tập vừa mở, đôi mắt to của báo tuyết nhỏ mở ra, Hàn Chi đặt cây kim đang đan chiếc khăn sang một bên, bước tới ôm con trai ra khỏi khoang học tập.
Báo tuyết nhỏ ngoan ngoãn rúc vào lòng mẹ, bụng úp lên ngực, đuôi ve vẩy thoải mái.
“Ngày đầu tiên đến nhà trẻ thấy sao? Ở cùng với bạn học thích báo tuyết kia có vui không?” Hàn Chi hỏi.
Báo tuyết nhỏ không trực tiếp trả lời ngay, mà bật màn hình quang não lên, đưa cho mẹ xem tên bạn bè mới hiện ra trên danh sách.
“Tiểu Nhung,” Hàn Chi khẽ đọc tên, đáy mắt hiện lên chút bất ngờ. “Là Đường Nhung sao?”
Bà đương nhiên biết thông tin tất bạn nhỏ cùng lớp với con trai, bao gồm cả tên từng đứa.
Nhưng bà nhớ rõ, Đường Nhung là một bé trai – con trai của cô giáo Vân Giản.
Báo tuyết nhỏ “meo ô” một tiếng xác nhận, ngẩng đầu đầy kiêu hãnh.
Hắn đã cố ý đợi đến khi tất cả bạn khác đăng xuất khỏi khoang học tập mới thêm bạn tốt với Đường Nhung trên quang não, là bạn tốt đầu tiên duy nhất trong ngày đầu tiên khai giảng.
Lúc này, hắn không cho phép ai khác nhanh tay hơn mình.
Đúng lúc ấy, cô giáo gửi lên diễn đàn nội bộ vài bức ảnh trong ngày đầu đi học.
Hàn Chi lập tức mở quang não của mình ra, lật xem một hồi, lúc này mới hậu tri hậu giác nhận ra bản thân đã hiểu lầm — hiểu lầm rằng "bạn nhỏ tóc dài" mà con trai nhắc đến là một bé gái.
Có điều, bạn nhỏ kia lớn lên gầy gò, xinh xắn lại để tóc dài, đúng là rất dễ khiến người ta nhầm tưởng là bé gái cũng phải.
Trong lòng, báo tuyết nhỏ cũng lật người một vòng, rúc vào lòng mẹ, cùng bà xem ảnh.
Nhìn con trai mình dính sát vào bé trai đôi mắt xanh nhạt của bé trai trong ảnh, Hàn Chi bất giác ngây người. Đôi mắt ấy khiến cô như nhìn thấy một cố nhân trong quá khứ.
Thẩm Mộ Hàn sững người, nhìn theo ánh mắt Đường Nhung, rồi cúi đầu nhìn bông hoa trong tay mình.
Ngon? Hoa… ăn được sao?
Thấy vẻ nghi hoặc trong mắt hắn, Đường Nhung liền nhảy khỏi đu quay, bước đến gần, lấy bông hoa từ tay hắn, khéo léo gỡ ra phần cánh và nhụy, rồi đưa tới miệng hắn.
“Anh Tiểu Hàn, mυ"ŧ thử đi!”
Mυ"ŧ… mυ"ŧ thử…
Thẩm Mộ Hàn ngơ ngác, nhưng bị đôi mắt long lanh mong chờ kia nhìn chằm chằm, hắn đành hé miệng, ngậm lấy phần đuôi hoa và khẽ mυ"ŧ.
Khoảnh khắc sau đó, đôi mắt ngọc bích sáng bừng.
Ngọt.
“Ngon lắm đúng không?” Đường Nhung cười tít mắt, buông tay.
Thẩm Mộ Hàn lúng túng gật đầu.
Quả thật rất ngon.
Hẳn là loại mật gì đó, hắn từng đọc trong sách và cũng đã thử qua mật hoa pha sẵn, nhưng đây là lần đầu tiên được ăn trực tiếp từ hoa.
… Một trải nghiệm thật mới mẻ.
“Cái gì ngon thế?” Bạn nhỏ mũm mĩm Kỳ Phúc vừa nghe thấy chữ “ngon” liền hào hứng chạy lại.
Đường Nhung đảo mắt nhìn quanh, để lại một câu “Chờ mình chút xíu!” rồi lon ton chạy đi hái thêm một ít hoa cỏ mang về.
Hoa cỏ không chỉ có thể làm thuốc chữa bệnh, mà một số còn có hương vị rất dễ chịu. Khi còn ở hành tinh cầu rác, Đường Nhung từng sống qua thời gian dài dựa vào những thứ có thể ăn trong thiên nhiên. Cậu thuộc làu loại nào có thể ăn, loại nào không ăn được, loại nào ngon và loại nào độc.
Chẳng mấy chốc, đám trẻ đều học theo cậu, thi nhau nhóp nhép mυ"ŧ hoa.
Kỳ Phúc vừa mυ"ŧ vừa cảm thán: “Tiểu Nhung, cậu giỏi quá! Biết nhiều thứ ăn ngon thế này luôn!”
Đường Nhung có chút ngượng ngùng cườ cười.
Theo cậu, đây đều là kiến thức cơ bản, chẳng có gì đặc biệt để khen cả.
Nhưng cậu cũng không nói gì.
Cậu… rất thích được khen.
Thẩm Mộ Hàn vẫn đang ngậm hoa, ánh mắt lại dán chặt lên người Đường Nhung.
Bạn học thích báo tuyết không chỉ tốt tính mà còn biết thật nhiều điều thú vị.
Khác hẳn với bất kỳ ai hắn từng gặp trước đây.
Hắn thích bạn ấy.
Muốn trở thành một người bạn thật tốt, thật thân với bạn ấy.
Khi khoang học tập vừa mở, đôi mắt to của báo tuyết nhỏ mở ra, Hàn Chi đặt cây kim đang đan chiếc khăn sang một bên, bước tới ôm con trai ra khỏi khoang học tập.
Báo tuyết nhỏ ngoan ngoãn rúc vào lòng mẹ, bụng úp lên ngực, đuôi ve vẩy thoải mái.
“Ngày đầu tiên đến nhà trẻ thấy sao? Ở cùng với bạn học thích báo tuyết kia có vui không?” Hàn Chi hỏi.
Báo tuyết nhỏ không trực tiếp trả lời ngay, mà bật màn hình quang não lên, đưa cho mẹ xem tên bạn bè mới hiện ra trên danh sách.
“Tiểu Nhung,” Hàn Chi khẽ đọc tên, đáy mắt hiện lên chút bất ngờ. “Là Đường Nhung sao?”
Bà đương nhiên biết thông tin tất bạn nhỏ cùng lớp với con trai, bao gồm cả tên từng đứa.
Nhưng bà nhớ rõ, Đường Nhung là một bé trai – con trai của cô giáo Vân Giản.
Báo tuyết nhỏ “meo ô” một tiếng xác nhận, ngẩng đầu đầy kiêu hãnh.
Hắn đã cố ý đợi đến khi tất cả bạn khác đăng xuất khỏi khoang học tập mới thêm bạn tốt với Đường Nhung trên quang não, là bạn tốt đầu tiên duy nhất trong ngày đầu tiên khai giảng.
Lúc này, hắn không cho phép ai khác nhanh tay hơn mình.
Đúng lúc ấy, cô giáo gửi lên diễn đàn nội bộ vài bức ảnh trong ngày đầu đi học.
Hàn Chi lập tức mở quang não của mình ra, lật xem một hồi, lúc này mới hậu tri hậu giác nhận ra bản thân đã hiểu lầm — hiểu lầm rằng "bạn nhỏ tóc dài" mà con trai nhắc đến là một bé gái.
Có điều, bạn nhỏ kia lớn lên gầy gò, xinh xắn lại để tóc dài, đúng là rất dễ khiến người ta nhầm tưởng là bé gái cũng phải.
Trong lòng, báo tuyết nhỏ cũng lật người một vòng, rúc vào lòng mẹ, cùng bà xem ảnh.
Nhìn con trai mình dính sát vào bé trai đôi mắt xanh nhạt của bé trai trong ảnh, Hàn Chi bất giác ngây người. Đôi mắt ấy khiến cô như nhìn thấy một cố nhân trong quá khứ.
4
0
2 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
