0 chữ
Chương 39
Chương 39
Vì muốn bảo vệ con trai, hoàng đế và hoàng hậu đã lựa chọn giấu giếm.
Tương lai ra sao, không ai đoán được, nhưng ít nhất hiện tại, họ muốn hắn được sống như một đứa trẻ bình thường.
Biết đâu vài năm, hoặc mười mấy năm nữa, tình trạng của hắn sẽ chuyển biến tốt.
Nếu không chuyển biến tốt, họ cũng đủ khả năng mua một hành tinh nhỏ, đưa hắn đến đó để sống, tránh làm hại người khác.
Thấy bạn học dữ dằn nhất lớp cũng đã giới thiệu xong, Bách Đồ biết mình không thể trốn mãi được, đành lấy hết can đảm, lắp bắp: “Tớ… tớ tên Bách Đồ…”
Chỉ bốn chữ ngắn ngủi, mà như đã dốc hết toàn bộ dũng khí. Cậu ta không thể nói thêm điều gì nữa.
Bánh Trôi thấy vậy, vội vàng nói đỡ: “Được rồi! Các bạn nhỏ hôm nay đã rất dũng cảm khi giới thiệu bản thân. Bây giờ chúng ta đều hiểu nhau hơn một chút rồi. Hôm nay là ngày khai giảng đầu tiên, cô không giao bài tập nào đâu. Chủ yếu là để các bạn làm quen và chơi tự do. Tiếp theo, chúng ta sẽ ra sân chơi nhé!”
Khoảng sân bên ngoài lớp học rất rộng, có đầy đủ các thiết bị vui chơi phù hợp với trẻ nhỏ, lại được trang trí bằng rất nhiều hoa lá xinh xắn. Ánh nắng cũng vừa đẹp.
Không bao lâu, mấy củ cải nhỏ trong lớp học đã theo cô giáo đi ra sân, tự do vui chơi khám phá.
Đường Nhung một lần nữa chủ động đỡ Thẩm Mộ Hàn dậy, như cái gậy nhỏ chuyên dụng bên người hắn, sợ hắn không cẩn thận bị vấp té.
Thẩm Mộ Hàn cũng đương nhiên mà chấp nhận sự chăm sóc ấy, còn tỏ vẻ rất hưởng thụ.
Bách Đồ đi theo hai người họ, thấy Đường Nhung đã bận đỡ Thẩm Mộ Hàn, không nắm tay được mình, đành ấm ức ôm chặt củ cà rốt bông, không dám lên tiếng.
Thấy trong sân có xích đu, Đường Nhung vội đỡ Thẩm Mộ Hàn đến đó. Cậu nghĩ chân Thẩm Mộ Hàn không tiện, ngồi trên xích đu sẽ nhẹ nhàng hơn, lại còn rất vui.
Xích đu dựa theo số lượng bạn nhỏ, tổng cộng có sáu chiếc, mỗi cái đều nhỏ nhỏ, mỗi cái chỉ vừa một bạn nhỏ ngồi.
Bên dưới xích đu là thảm cỏ mềm, xung quanh có rất nhiều hoa cỏ xinh xắn.
Chẳng mấy chốc, ba chiếc đã có người ngồi.
Đường Nhung ngồi ở giữa, điều chỉnh độ cao xích đu sao cho mũi chân vừa chạm đất, tận hưởng cảm giác bay bổng ngắn ngủi.
Gió nhẹ thổi qua, tóc cậu bay lên rồi lại rơi xuống, phát ra tiếng xào xạc rất nhỏ bên tai, như thể gió đang thì thầm.
Đu đưa một lúc, Đường Nhung theo bản năng nhìn sang hai bạn bên cạnh.
Bách Đồ căng thẳng ôm chặt dây xích đu, ghì lấy củ cà rốt bông, chẳng dám ngẩng đầu đón gió thu mát mẻ, càng không dám nhấc chân khỏi mặt đất, chỉ đung đưa rất nhỏ, nhẹ như làn gió sớm.
Thẩm Mộ Hàn đột nhiên cúi người xuống đất, không biết đang mân mê thứ gì. Ở góc độ này, Đường Nhung cũng không nhìn rõ được.
Chưa kịp lên tiếng hỏi, cậu đã thấy phía trước đột nhiên xuất hiện một bóng người che khuất ánh mặt trời.
Là hai chị em song sinh lúc nãy, đang bước tới gần.
Các bé gái này rõ ràng có mục tiêu, thẳng tiến đến chỗ Đường Nhung.
Thấy có người đến gần, Thẩm Mộ Hàn nhanh chóng giấu đi đóa hoa nhỏ màu lam nhạt mà mình vừa chọn kỹ càng — đóa hoa hắn định tặng cho Đường Nhung. Mẹ từng nói, muốn làm bạn với con gái thì phải tặng hoa. Ba tuần nào cũng mua hoa tặng mẹ, để mẹ vui.
Hắn cẩn thận giữ chặt bông hoa trong lòng bàn tay, ngồi dậy, nghi hoặc nhìn hai người bạn vừa tới.
Người chị Lạc Nguyệt là người lên tiếng trước: “Tiểu Nhung, cậu có muốn gia nhập với bọn tớ không?”
Đường Nhung ngẩn ra mà mở miệng khẽ a một tiếng, cậu không hiểu “gia nhập” ở đây là ý gì.
Em gái Lạc Tinh vội vàng bổ sung giải thích nói: “Là gia nhập vào hội ‘chị em’ của bọn tớ đó.”
Đường Nhung càng nghe càng mơ hồ, ngơ ngác nhìn hai bé gái xinh xắn trước mặt.
Trong đầu, hệ thống không nhịn được mà bật cười ha hả: [Ha ha ha ha ha ha… Ký chủ, hình như các bé đó tưởng cậu là con gái đó!]
Thật ra cũng không trách được. Trẻ con tầm bốn tuổi, giọng nói vốn còn chưa rõ ràng, ngũ quan của Đường Nhung lại rất xinh xắn, tóc để dài đến vai, mà lúc nãy khi giới thiệu bản thân cũng không hề nhắc tới giới tính. Nhìn vào đúng là rất dễ bị hiểu lầm là con gái.
Tương lai ra sao, không ai đoán được, nhưng ít nhất hiện tại, họ muốn hắn được sống như một đứa trẻ bình thường.
Biết đâu vài năm, hoặc mười mấy năm nữa, tình trạng của hắn sẽ chuyển biến tốt.
Nếu không chuyển biến tốt, họ cũng đủ khả năng mua một hành tinh nhỏ, đưa hắn đến đó để sống, tránh làm hại người khác.
Thấy bạn học dữ dằn nhất lớp cũng đã giới thiệu xong, Bách Đồ biết mình không thể trốn mãi được, đành lấy hết can đảm, lắp bắp: “Tớ… tớ tên Bách Đồ…”
Chỉ bốn chữ ngắn ngủi, mà như đã dốc hết toàn bộ dũng khí. Cậu ta không thể nói thêm điều gì nữa.
Bánh Trôi thấy vậy, vội vàng nói đỡ: “Được rồi! Các bạn nhỏ hôm nay đã rất dũng cảm khi giới thiệu bản thân. Bây giờ chúng ta đều hiểu nhau hơn một chút rồi. Hôm nay là ngày khai giảng đầu tiên, cô không giao bài tập nào đâu. Chủ yếu là để các bạn làm quen và chơi tự do. Tiếp theo, chúng ta sẽ ra sân chơi nhé!”
Không bao lâu, mấy củ cải nhỏ trong lớp học đã theo cô giáo đi ra sân, tự do vui chơi khám phá.
Đường Nhung một lần nữa chủ động đỡ Thẩm Mộ Hàn dậy, như cái gậy nhỏ chuyên dụng bên người hắn, sợ hắn không cẩn thận bị vấp té.
Thẩm Mộ Hàn cũng đương nhiên mà chấp nhận sự chăm sóc ấy, còn tỏ vẻ rất hưởng thụ.
Bách Đồ đi theo hai người họ, thấy Đường Nhung đã bận đỡ Thẩm Mộ Hàn, không nắm tay được mình, đành ấm ức ôm chặt củ cà rốt bông, không dám lên tiếng.
Thấy trong sân có xích đu, Đường Nhung vội đỡ Thẩm Mộ Hàn đến đó. Cậu nghĩ chân Thẩm Mộ Hàn không tiện, ngồi trên xích đu sẽ nhẹ nhàng hơn, lại còn rất vui.
Bên dưới xích đu là thảm cỏ mềm, xung quanh có rất nhiều hoa cỏ xinh xắn.
Chẳng mấy chốc, ba chiếc đã có người ngồi.
Đường Nhung ngồi ở giữa, điều chỉnh độ cao xích đu sao cho mũi chân vừa chạm đất, tận hưởng cảm giác bay bổng ngắn ngủi.
Gió nhẹ thổi qua, tóc cậu bay lên rồi lại rơi xuống, phát ra tiếng xào xạc rất nhỏ bên tai, như thể gió đang thì thầm.
Đu đưa một lúc, Đường Nhung theo bản năng nhìn sang hai bạn bên cạnh.
Bách Đồ căng thẳng ôm chặt dây xích đu, ghì lấy củ cà rốt bông, chẳng dám ngẩng đầu đón gió thu mát mẻ, càng không dám nhấc chân khỏi mặt đất, chỉ đung đưa rất nhỏ, nhẹ như làn gió sớm.
Thẩm Mộ Hàn đột nhiên cúi người xuống đất, không biết đang mân mê thứ gì. Ở góc độ này, Đường Nhung cũng không nhìn rõ được.
Là hai chị em song sinh lúc nãy, đang bước tới gần.
Các bé gái này rõ ràng có mục tiêu, thẳng tiến đến chỗ Đường Nhung.
Thấy có người đến gần, Thẩm Mộ Hàn nhanh chóng giấu đi đóa hoa nhỏ màu lam nhạt mà mình vừa chọn kỹ càng — đóa hoa hắn định tặng cho Đường Nhung. Mẹ từng nói, muốn làm bạn với con gái thì phải tặng hoa. Ba tuần nào cũng mua hoa tặng mẹ, để mẹ vui.
Hắn cẩn thận giữ chặt bông hoa trong lòng bàn tay, ngồi dậy, nghi hoặc nhìn hai người bạn vừa tới.
Người chị Lạc Nguyệt là người lên tiếng trước: “Tiểu Nhung, cậu có muốn gia nhập với bọn tớ không?”
Đường Nhung ngẩn ra mà mở miệng khẽ a một tiếng, cậu không hiểu “gia nhập” ở đây là ý gì.
Em gái Lạc Tinh vội vàng bổ sung giải thích nói: “Là gia nhập vào hội ‘chị em’ của bọn tớ đó.”
Đường Nhung càng nghe càng mơ hồ, ngơ ngác nhìn hai bé gái xinh xắn trước mặt.
Trong đầu, hệ thống không nhịn được mà bật cười ha hả: [Ha ha ha ha ha ha… Ký chủ, hình như các bé đó tưởng cậu là con gái đó!]
Thật ra cũng không trách được. Trẻ con tầm bốn tuổi, giọng nói vốn còn chưa rõ ràng, ngũ quan của Đường Nhung lại rất xinh xắn, tóc để dài đến vai, mà lúc nãy khi giới thiệu bản thân cũng không hề nhắc tới giới tính. Nhìn vào đúng là rất dễ bị hiểu lầm là con gái.
3
0
2 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
