TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 23
Chương 23

Hành tinh rác cũng có nghệ sĩ lang thang, họ thường sẽ biểu diễn ở các đài phun nước cũ nát, hoang vu, một mình đàn hát bên đống đá khô cằn. Gần như không ai cho tiền bọn họ, chỉ đến khi có đám cưới hoặc ma chay mới được mời đến biểu diễn vài bản. Thế nhưng họ cũng chẳng mấy để tâm, chỉ đắm chìm trong thế giới âm nhạc của riêng mình.

Tiểu Đường Nhung rảnh rỗi không có việc gì làm thì sẽ tới đó nghe hát. Cậu không có tiền, nên nghe xong cũng chỉ bắt chước theo người khác vỗ tay cổ vũ.

Cho nên, sau khi nghe anh Đường Hồ hát xong, Đường Nhung theo bản năng cũng vỗ tay giống như vậy.

Những người còn lại trong video trò chuyện sững người trong chốc lát, rồi đồng loạt vỗ tay theo cậu. Ngay cả quản gia đang ngồi cạnh Đường Nhung cũng cùng vỗ tay, tiếng vỗ tay vang lên rộn ràng kéo dài mấy chục giây.

Nhờ tiếng vỗ tay đó, Đường Hồ mới thoát khỏi cảm xúc vừa rồi, gãi đầu, ngượng ngùng cười hì hì: “Tiểu Nhung thích anh ba hát à? Vậy sau này mỗi ngày anh ba đều hát cho em nghe.”

“Thích!” Đường Nhung đáp, ánh mắt long lanh rực sáng.

Đường Hồ cười đến nỗi đôi mắt híp lại thành một đường. Anh ta vốn dĩ đã có đôi mắt hồ ly cong cong, mỗi lần cười rạng rỡ đều không nhìn thấy mắt. Nếu sau lưng lúc này mọc ra chín cái đuôi trắng xù, thì nhất định sẽ đang vẫy tít mù.

Đường Nhung đảo mắt nhìn nhanh qua bốn người trên màn hình, chợt nhớ ra điều gì, liền hỏi: “Anh cả đâu rồi?”

Cậu nhớ bác quản gia từng nói, cậu có ba người thân là anh cả, chị hai và anh ba. Chị hai và anh ba đều đã thấy, nhưng anh cả lại không xuất hiện.

Đường Chính Ân lập tức lấy lý do đã bàn sẵn từ trước: “Anh cả gần đây bệnh nặng hơn, đang phải làm phẫu thuật, phải một thời gian nữa mới có thể gọi điện thoại cho Tiểu Nhung.”

Nghe xong, nụ cười của Đường Nhung thu lại, ánh mắt lộ rõ lo lắng.

Đường Chính Ân vội vàng trấn an: “Đừng lo, làm xong phẫu thuật sẽ khỏe lại thôi. Đến lúc đó ba bảo anh cả gọi ngay cho Tiểu Nhung.”

Đường Nhung ngoan ngoãn gật đầu.

Cùng lúc đó, tại một tinh hệ xa xôi, anh cả Đường Diệu hắt xì một cái thật mạnh…



Thời gian trò chuyện kéo dài, Đường Nhung dần dần buông lỏng, không còn ngồi ngay ngắn căng thẳng như lúc đầu, mà đã ôm gối tựa vào sô pha, cười khúc khích không ngừng.

Người một nhà chính là người một nhà. Cho dù chưa từng ở bên nhau lớn lên, khoảng cách giữa Đường Nhung và bọn họ vẫn nhanh chóng được rút ngắn một cách tự nhiên.

Cuộc trò chuyện kết thúc khi ba Đường Chính Ân phải nghe một cuộc điện thoại, còn Đường Nhung thì bụng reo lên khe khẽ vì đói.

Quả thật đã trò chuyện hơi lâu, mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, sắp đến giờ cơm trưa, mà Đường Nhung từ sáng đến giờ vẫn chưa ăn gì.

Quản gia nhanh chóng vào bếp dặn làm một ít món thanh đạm, tính để Đường Nhung thử ăn chút gì đó cho dễ tiêu hóa.

Đường Nhung có chút lưu luyến khi phải cúp điện thoại. Nhưng dù sao bọn họ đã hẹn sẽ gọi video mỗi sáng, lại còn thêm Đường Nhung vào nhóm trò chuyện riêng của gia đình, nên cậu cũng không quá buồn. Muốn nói chuyện khi nào, chỉ cần vào nhóm là được.

Ngoan ngoãn đi theo bác quản gia đi đến bàn ăn, Đường Nhung cầm muỗng nhỏ ăn thử vài miếng, lần này không còn bị trào ngược nữa.



“Đường Nhung là cháu ngoại của tôi, bị bỏ lạc nhiều năm rốt cuộc cũng tìm được rồi. Tôi muốn gặp nó, cũng không quá đáng chứ?”

Là một giọng nói già nua phát ra từ quang não.

Gân xanh trên trán Đường Chính Ân nhảy thình thịch. Ông rất muốn mắng thẳng lão cáo già giả nhân giả nghĩa kia một trận rồi tắt máy, nhưng không thể làm vậy.

Trên Tinh Võng, các chủ đề liên quan đến Đường Nhung đang trở thành xu hướng. Nếu lão già này lợi dụng dư luận để giở trò, cuối cùng người chịu tổn hại vẫn là Đường Nhung.

Đường Chính Ân nói: “Thằng bé vừa mới đổi môi trường, cơ thể chưa kịp thích nghi, sáng nay còn nôn mửa. Đợi nó hồi phục xong rồi hãy nói đến chuyện gặp mặt.”

“Không thích nghi khí hậu? Hồi phục?” Giọng đối phương khẽ cười khẩy: “Có phải là tinh thần lực bạo động, không thể từ quái vật biến lại thành hình người được đúng không?”

Bên kia rõ ràng không tin Đường Nhung chỉ là người thường, ngờ rằng nó cũng giống ba anh chị mình, sở hữu tinh thần lực mạnh mẽ, thậm chí… Có năng lực chữa lành như mẹ nó.

Nếu là khả năng chữa trị, bên Vân gia nhất định sẽ tìm mọi cách cướp quyền nuôi dưỡng Đường Nhung.

Chữa trị sư vô cùng hiếm, dù chỉ có năng lực yếu thôi cũng có thể nhận được giáo dục và ưu đãi đặc biệt.

Vân Giản – mẹ của Đường Nhung – từng là một chữa trị sư cấp SS danh tiếng lẫy lừng. Lão già này từng muốn ép bà gả cho đối tượng liên hôn mà ông ta lựa chọn để duy trì “huyết thống chữa trị”. Khi Vân Giản yêu đương tự do, ông ta hết lần này đến lần khác gây khó dễ, chưa từng cho họ sắc mặt tốt.

7

0

2 tháng trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.