0 chữ
Chương 8
Chương 8
Nhưng dù sao cũng là đồ cậu ta để lại cho Sở Chiêu...Chiếc tất của Sở Chiêu là chiếc tất mà cậu đã xỏ khi hoảng hốt trốn chạy...
[Chỉ là... một chiếc tất thôi mà... Giữ lại liệu có ý nghĩa gì không?]
Sau khi mọi người nghỉ ngơi một lát, buổi ghi hình chiều bắt đầu.
Trò chơi buổi chiều là “thoát khỏi phòng mật thất”, sáu người một nhóm, chia làm hai đội.
Phòng mật thất có hai chủ đề: Một là kinh dị, một là trinh thám.
Sở Chiêu bọn họ bị phân vào phòng kinh dị.
Sở Chiêu không sợ ma nhưng cậu lại mắc chứng sợ bóng tối nhẹ! Vì vậy, dưới môi trường âm u trong căn phòng, cậu gần như nhắm mắt nửa chừng.
Vừa bước vào, Sở Chiêu đã theo phản xạ bấu lấy tay áo của Lăng Quyết, quên mất là giữa trưa nay hai người vẫn còn đang giận nhau.
Lăng Quyết thấy vậy, im lặng chìa tay ra.
Sở Chiêu cảm thấy lòng bàn tay cậu ta rất khô, lại mang theo hơi ấm dịu nhẹ. Như thể không chỉ đơn thuần là cái nắm tay chỉ đường trong bóng tối, mà còn như một tín hiệu lặng lẽ bảo vệ mình.
Sở Chiêu vội vàng bám lấy bàn tay đó.
Cậu dán mắt nhìn xuống đất, cố gắng né tránh tiếp xúc trực tiếp với những bức hình khủng bố xung quanh.
Chỉ có tiếng thì thầm rất nhỏ bên tai, là Lăng Quyết ghé sát vào, khẽ nói với cậu:
"Căn phòng này có nhiều máy quay lắm đấy."
Âm thanh ấy như thể thoát ra từ bóng tối, lặng lẽ nhưng rõ ràng, theo đầu ngón tay truyền đến khiến người ta không kìm được mà rùng mình.
Sở Chiêu không nói gì, chỉ càng bấu chặt hơn tay cậu ta, như thể muốn đem cả thế giới của mình trao cho người ấy, mà Lăng Quyết - như thể đã quen với sự lệ thuộc kiểu này – vẫn để yên không phản ứng.
Căn phòng vẫn tối om đáng sợ, Sở Chiêu vẫn run rẩy, nhưng chỉ cần Lăng Quyết hắng giọng một tiếng, cậu lại vô thức ngẩng đầu nhìn theo hướng cậu ta.
Vì thế mà cuộc bỏ phiếu trong lòng đã nghiêng hẳn về phía Lăng Quyết, cậu ta gần như là nửa kéo nửa dìu dẫn Sở Chiêu đi theo.
Lăng Quyết rõ ràng rất tận hưởng dáng vẻ ỷ lại toàn tâm toàn ý ấy. Trong lòng cậu ta trỗi lên một cảm xúc rất kỳ lạ, như thể đang nuôi một bé Sở Chiêu xíu xiu trong tim.
Không biết phía trước gặp phải chuyện gì, có người hét lên, Lăng Quyết ngẩng đầu thấy một nữ quỷ đang dẫn theo một đám quái vật xiềng xích lỉnh kỉnh đi về phía họ.
Sở Chiêu trong lúc hoảng loạn vội vùng tay ra. Không rõ là ai đã tóm lấy tay cậu, kéo cậu bỏ chạy. Khi chạy đến khúc rẽ, người vừa kéo tay cậu cũng biến mất.
"Lăng Quyết!" Sở Chiêu khẽ gọi.
Không có tiếng đáp.
Cậu không dám chạy loạn, cũng không nhìn thấy gì, chỉ đành đứng im một chỗ đợi có người tới tìm nhưng đợi mãi không thấy ai đến. Vì vậy, Sở Chiêu bèn tựa sát vào vách tường từ từ ngồi xuống, ôm chặt lấy đầu gối, co người lại.
Cậu không sợ ma, vì cậu tin rằng thế giới này vốn không có ma nên chẳng có gì đáng sợ cả. Nhưng tiếng bước chân, không khí lạnh băng như âm giới, cảnh trí âm u, tất cả những thứ đó đủ khiến nỗi bất an trong lòng cậu tan vỡ.
Đúng, cậu từng học môn chính trị tư tưởng được dạy rằng thế giới này có chủ quyền, có công lý, có pháp luật...
Cậu cũng thuộc làu làu mấy câu về giá trị cốt lõi của xã hội chủ nghĩa, từng nói với chính mình rằng, theo chủ nghĩa duy vật biện chứng của Mác, thế giới này tuyệt đối không có ma quỷ!
"Cộc... cộc..." Tiếng bước chân vang lên giữa không gian yên tĩnh.
Sở Chiêu run lên, ngẩng đầu lên theo bản năng, đột nhiên nhận ra, người đang đến... có lẽ là Lăng Quyết.
Cậu im lặng một lúc rồi lại co người lại, đợi người kia lên tiếng trước.
“Sở Chiêu?” Một giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên.
[Là Lăng Quyết!]
Sở Chiêu mừng rỡ đứng bật dậy: “Là tôi, là tôi.”
“Cuối cùng cũng tìm thấy cậu rồi.”
Lăng Quyết bước đến, cúi người xuống trước mặt cậu: “Tôi tới trễ, xin lỗi.”
Vừa nãy lúc đi ngang qua, thấy Sở Chiêu co người trong góc như một nhúm nhỏ, trong lòng cậu ta cảm thấy xót xa mà cũng thấy dễ thương nên cho dù không phải lỗi của mình, cậu ta vẫn nói lời xin lỗi.
“Không sao đâu, chúng ta mau đi ra thôi.” Sở Chiêu không để ý lắm.
Hai người nhập lại với đồng đội ở chỗ rẽ.
Suốt quãng đường sau đó, hai người vẫn đi cạnh nhau.
Cứ như vậy, Sở Chiêu ra khỏi mê cung.
Cảm giác gặp lại thế giới này thật ấm áp, Sở Chiêu cảm thấy nhẹ nhõm.
[Chỉ là... một chiếc tất thôi mà... Giữ lại liệu có ý nghĩa gì không?]
Sau khi mọi người nghỉ ngơi một lát, buổi ghi hình chiều bắt đầu.
Trò chơi buổi chiều là “thoát khỏi phòng mật thất”, sáu người một nhóm, chia làm hai đội.
Phòng mật thất có hai chủ đề: Một là kinh dị, một là trinh thám.
Sở Chiêu bọn họ bị phân vào phòng kinh dị.
Sở Chiêu không sợ ma nhưng cậu lại mắc chứng sợ bóng tối nhẹ! Vì vậy, dưới môi trường âm u trong căn phòng, cậu gần như nhắm mắt nửa chừng.
Vừa bước vào, Sở Chiêu đã theo phản xạ bấu lấy tay áo của Lăng Quyết, quên mất là giữa trưa nay hai người vẫn còn đang giận nhau.
Lăng Quyết thấy vậy, im lặng chìa tay ra.
Sở Chiêu vội vàng bám lấy bàn tay đó.
Cậu dán mắt nhìn xuống đất, cố gắng né tránh tiếp xúc trực tiếp với những bức hình khủng bố xung quanh.
Chỉ có tiếng thì thầm rất nhỏ bên tai, là Lăng Quyết ghé sát vào, khẽ nói với cậu:
"Căn phòng này có nhiều máy quay lắm đấy."
Âm thanh ấy như thể thoát ra từ bóng tối, lặng lẽ nhưng rõ ràng, theo đầu ngón tay truyền đến khiến người ta không kìm được mà rùng mình.
Sở Chiêu không nói gì, chỉ càng bấu chặt hơn tay cậu ta, như thể muốn đem cả thế giới của mình trao cho người ấy, mà Lăng Quyết - như thể đã quen với sự lệ thuộc kiểu này – vẫn để yên không phản ứng.
Vì thế mà cuộc bỏ phiếu trong lòng đã nghiêng hẳn về phía Lăng Quyết, cậu ta gần như là nửa kéo nửa dìu dẫn Sở Chiêu đi theo.
Lăng Quyết rõ ràng rất tận hưởng dáng vẻ ỷ lại toàn tâm toàn ý ấy. Trong lòng cậu ta trỗi lên một cảm xúc rất kỳ lạ, như thể đang nuôi một bé Sở Chiêu xíu xiu trong tim.
Không biết phía trước gặp phải chuyện gì, có người hét lên, Lăng Quyết ngẩng đầu thấy một nữ quỷ đang dẫn theo một đám quái vật xiềng xích lỉnh kỉnh đi về phía họ.
Sở Chiêu trong lúc hoảng loạn vội vùng tay ra. Không rõ là ai đã tóm lấy tay cậu, kéo cậu bỏ chạy. Khi chạy đến khúc rẽ, người vừa kéo tay cậu cũng biến mất.
Không có tiếng đáp.
Cậu không dám chạy loạn, cũng không nhìn thấy gì, chỉ đành đứng im một chỗ đợi có người tới tìm nhưng đợi mãi không thấy ai đến. Vì vậy, Sở Chiêu bèn tựa sát vào vách tường từ từ ngồi xuống, ôm chặt lấy đầu gối, co người lại.
Cậu không sợ ma, vì cậu tin rằng thế giới này vốn không có ma nên chẳng có gì đáng sợ cả. Nhưng tiếng bước chân, không khí lạnh băng như âm giới, cảnh trí âm u, tất cả những thứ đó đủ khiến nỗi bất an trong lòng cậu tan vỡ.
Đúng, cậu từng học môn chính trị tư tưởng được dạy rằng thế giới này có chủ quyền, có công lý, có pháp luật...
Cậu cũng thuộc làu làu mấy câu về giá trị cốt lõi của xã hội chủ nghĩa, từng nói với chính mình rằng, theo chủ nghĩa duy vật biện chứng của Mác, thế giới này tuyệt đối không có ma quỷ!
"Cộc... cộc..." Tiếng bước chân vang lên giữa không gian yên tĩnh.
Sở Chiêu run lên, ngẩng đầu lên theo bản năng, đột nhiên nhận ra, người đang đến... có lẽ là Lăng Quyết.
Cậu im lặng một lúc rồi lại co người lại, đợi người kia lên tiếng trước.
“Sở Chiêu?” Một giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên.
[Là Lăng Quyết!]
Sở Chiêu mừng rỡ đứng bật dậy: “Là tôi, là tôi.”
“Cuối cùng cũng tìm thấy cậu rồi.”
Lăng Quyết bước đến, cúi người xuống trước mặt cậu: “Tôi tới trễ, xin lỗi.”
Vừa nãy lúc đi ngang qua, thấy Sở Chiêu co người trong góc như một nhúm nhỏ, trong lòng cậu ta cảm thấy xót xa mà cũng thấy dễ thương nên cho dù không phải lỗi của mình, cậu ta vẫn nói lời xin lỗi.
“Không sao đâu, chúng ta mau đi ra thôi.” Sở Chiêu không để ý lắm.
Hai người nhập lại với đồng đội ở chỗ rẽ.
Suốt quãng đường sau đó, hai người vẫn đi cạnh nhau.
Cứ như vậy, Sở Chiêu ra khỏi mê cung.
Cảm giác gặp lại thế giới này thật ấm áp, Sở Chiêu cảm thấy nhẹ nhõm.
3
0
2 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
