0 chữ
Chương 11
Chương 11
Thế là dưới sự dẫn dắt rắn rỏi của Chu Dương, đội của họ đã thành công loại được một người.
Sở Chiêu cảm thấy thật tàn khốc.
Lăng Quyết lại là người biết ơn thâm tình, Sở Chiêu vừa rồi không nỡ ném cậu ta ra ngoài, giờ mà bị ném lại chắc Sở Chiêu chắc chắn không chịu nổi.
Sau một ngày nghỉ quay chương trình, Sở Chiêu chào đón sân khấu công diễn đầu tiên của mình.
Chương trình có tổng cộng 12 bài hát, các thí sinh sẽ chọn bài theo thứ tự xếp hạng trong chương trình.
Danh sách bài hát được chuẩn bị cho công diễn lần này rất phong phú, có những bài nhóm nam nhảy phức tạp, cũng có những bài tình ca nhẹ nhàng ngọt ngào, và cả những bài hát sôi động tràn đầy nhiệt huyết.
Tóm lại, đủ mọi thể loại.
Sở trường của Sở Chiêu là vocal, theo lý thì cậu nên chọn một bài hát chủ đạo. Nhưng Sở Chiêu nhìn tấm bảng ghi tên mình kèm theo chữ cái B to tướng, cảm thấy mình nên thử sức với những điều mới mẻ hơn một chút, đã đến đây rồi thì đừng để lại tiếc nuối.
[Học được thì thêm kỹ năng mới thì mình lời thôi.] Sở Chiêu nghĩ vậy.
Khi 12 bài hát đã được phát hết, Sở Chiêu âm thầm xác định bài mình muốn chọn.
Lớp A chọn trước. Tổng cộng có 7 người, mỗi người chọn một bài khác nhau, bài hát mà Sở Chiêu nhắm tới lại bị Tạ Trì chọn mất.
Cậu là người thường hợp tác cùng Tạ Trì trong thời gian gần đây, Tạ Trì có ngoại hình sáng sủa lạnh lùng, thuộc kiểu mỹ nam điềm đạm, nổi bật giữa đám học viên.
Sở Chiêu ngồi trên ghế, có chút hứng thú nhìn lên màn hình lớn, hàng mi dài cũng chớp nhẹ nhưng ánh mắt chẳng hề rơi vào tiêu điểm là bản thân.
Lăng Quyết khẽ cười khi nhìn bao quát tất cả học viên bên dưới nhưng ánh mắt vẫn dõi theo Sở Chiêu không rời.
Hôm nay người tạo hình cho cậu ta đã làm rất tốt, áo sơ mi đen bóng bó sát hoàn toàn tôn lên dáng người, phối với quần dài cùng màu, người lạ nhìn vào chắc chắn không thể đoán được cậu ta và Sở Chiêu là một cặp.
Ánh mắt của Lăng Quyết vẫn dừng trên gò má không biểu cảm của Sở Chiêu nhưng không giống như đang quan sát, mà giống như đang ngắm nhìn.
Sở Chiêu vốn đã đẹp sẵn, làn da vừa trắng lại đều màu, đường nét gương mặt rõ ràng. Hơn nữa, hôm nay stylist chọn cho cậu một màu son bóng nhạt tông lạnh, khi mím môi trông như có một lớp nước mỏng lấp lánh.
Giữa một đám học viên mặc đồng phục tập huấn màu sắc không đồng nhất, gương mặt trắng nõn của Sở Chiêu đúng là quá nổi bật.
“Là cậu ta đó hả?”
Phía sau vang lên tiếng một người nhìn Sở Chiêu rồi thì thầm với người kế bên: “Sao ai cũng đứng phía sau cậu ta vậy?”
"Không hẳn là như vậy, cậu ấy vẫn rất thơm. Không phải kiểu mùi nước hoa sực nức đâu, mà là... Khụ khụ... Tôi cũng không biết phải tả thế nào nữa, nói chung là một mùi hương rất đặc biệt."
Một thí sinh đứng đối diện Sở Chiêu nói.
"Vậy à, tôi hỏi thử thôi."
Một học viên khác đang sống cùng ký túc xá với Sở Chiêu, dí sát mũi vào cổ và sau gáy cậu, ngửi ngửi vài cái.
"Thật đó nha!"
Một cậu mặt đỏ tía tai, rụt cổ lại, lí nhí nói: "Hình như ngửi ngọt ngọt, không biết có phải... là do cậu ta ngửi rất ngọt hay không..."
Câu phía sau đó, cậu ta định nói mà lại thôi. Nhưng hai người bọn họ vừa nói vừa liếc trộm sang Sở Chiêu, ánh mắt rõ ràng là cùng chung một ý nghĩ:
[Ngọt thật!]
Sở Chiêu đối diện với tình huống này hoàn toàn không biết phải phản ứng thế nào, bèn im lặng, giơ tay lên gãi đầu.
Mà đúng lúc đó, đứng ở phía đối diện mấy học viên kia, là ba người đang cầm bài thi. Nhìn thấy phía sau Sở Chiêu có mấy học viên đang ghé sát đầu ngửi cậu, má đỏ bừng, ánh mắt u mê, cả ba người đồng loạt đen mặt.
Cuối cùng cũng phát bài xong, mọi người ôm bài thi, cầm bút, ánh mắt dán chặt vào người đứng trước: Tạ Trì.
Sở Chiêu chẳng thèm quan tâm tới ánh mắt mong đợi của ba người phía trước, thẳng bước đi đến chỗ Tạ Trì.
Sở Chiêu cảm thấy thật tàn khốc.
Lăng Quyết lại là người biết ơn thâm tình, Sở Chiêu vừa rồi không nỡ ném cậu ta ra ngoài, giờ mà bị ném lại chắc Sở Chiêu chắc chắn không chịu nổi.
Sau một ngày nghỉ quay chương trình, Sở Chiêu chào đón sân khấu công diễn đầu tiên của mình.
Chương trình có tổng cộng 12 bài hát, các thí sinh sẽ chọn bài theo thứ tự xếp hạng trong chương trình.
Danh sách bài hát được chuẩn bị cho công diễn lần này rất phong phú, có những bài nhóm nam nhảy phức tạp, cũng có những bài tình ca nhẹ nhàng ngọt ngào, và cả những bài hát sôi động tràn đầy nhiệt huyết.
Tóm lại, đủ mọi thể loại.
Sở trường của Sở Chiêu là vocal, theo lý thì cậu nên chọn một bài hát chủ đạo. Nhưng Sở Chiêu nhìn tấm bảng ghi tên mình kèm theo chữ cái B to tướng, cảm thấy mình nên thử sức với những điều mới mẻ hơn một chút, đã đến đây rồi thì đừng để lại tiếc nuối.
Khi 12 bài hát đã được phát hết, Sở Chiêu âm thầm xác định bài mình muốn chọn.
Lớp A chọn trước. Tổng cộng có 7 người, mỗi người chọn một bài khác nhau, bài hát mà Sở Chiêu nhắm tới lại bị Tạ Trì chọn mất.
Cậu là người thường hợp tác cùng Tạ Trì trong thời gian gần đây, Tạ Trì có ngoại hình sáng sủa lạnh lùng, thuộc kiểu mỹ nam điềm đạm, nổi bật giữa đám học viên.
Sở Chiêu ngồi trên ghế, có chút hứng thú nhìn lên màn hình lớn, hàng mi dài cũng chớp nhẹ nhưng ánh mắt chẳng hề rơi vào tiêu điểm là bản thân.
Lăng Quyết khẽ cười khi nhìn bao quát tất cả học viên bên dưới nhưng ánh mắt vẫn dõi theo Sở Chiêu không rời.
Hôm nay người tạo hình cho cậu ta đã làm rất tốt, áo sơ mi đen bóng bó sát hoàn toàn tôn lên dáng người, phối với quần dài cùng màu, người lạ nhìn vào chắc chắn không thể đoán được cậu ta và Sở Chiêu là một cặp.
Sở Chiêu vốn đã đẹp sẵn, làn da vừa trắng lại đều màu, đường nét gương mặt rõ ràng. Hơn nữa, hôm nay stylist chọn cho cậu một màu son bóng nhạt tông lạnh, khi mím môi trông như có một lớp nước mỏng lấp lánh.
Giữa một đám học viên mặc đồng phục tập huấn màu sắc không đồng nhất, gương mặt trắng nõn của Sở Chiêu đúng là quá nổi bật.
“Là cậu ta đó hả?”
Phía sau vang lên tiếng một người nhìn Sở Chiêu rồi thì thầm với người kế bên: “Sao ai cũng đứng phía sau cậu ta vậy?”
"Không hẳn là như vậy, cậu ấy vẫn rất thơm. Không phải kiểu mùi nước hoa sực nức đâu, mà là... Khụ khụ... Tôi cũng không biết phải tả thế nào nữa, nói chung là một mùi hương rất đặc biệt."
"Vậy à, tôi hỏi thử thôi."
Một học viên khác đang sống cùng ký túc xá với Sở Chiêu, dí sát mũi vào cổ và sau gáy cậu, ngửi ngửi vài cái.
"Thật đó nha!"
Một cậu mặt đỏ tía tai, rụt cổ lại, lí nhí nói: "Hình như ngửi ngọt ngọt, không biết có phải... là do cậu ta ngửi rất ngọt hay không..."
Câu phía sau đó, cậu ta định nói mà lại thôi. Nhưng hai người bọn họ vừa nói vừa liếc trộm sang Sở Chiêu, ánh mắt rõ ràng là cùng chung một ý nghĩ:
[Ngọt thật!]
Sở Chiêu đối diện với tình huống này hoàn toàn không biết phải phản ứng thế nào, bèn im lặng, giơ tay lên gãi đầu.
Mà đúng lúc đó, đứng ở phía đối diện mấy học viên kia, là ba người đang cầm bài thi. Nhìn thấy phía sau Sở Chiêu có mấy học viên đang ghé sát đầu ngửi cậu, má đỏ bừng, ánh mắt u mê, cả ba người đồng loạt đen mặt.
Cuối cùng cũng phát bài xong, mọi người ôm bài thi, cầm bút, ánh mắt dán chặt vào người đứng trước: Tạ Trì.
Sở Chiêu chẳng thèm quan tâm tới ánh mắt mong đợi của ba người phía trước, thẳng bước đi đến chỗ Tạ Trì.
2
0
2 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
