0 chữ
Chương 6
Chương 6
Mấy hạt đó khi nhai trong miệng mềm mềm ngọt ngọt, ăn cực kỳ đã miệng!
Vừa ăn cháo, Trì Tiểu Thụy vừa liếc sang phần thịt thăn bên cạnh.
Thịt thịt!
Mắt cậu ánh lên tia sáng, nuốt vội miếng cháo gà trong miệng, vươn tay túm lấy miếng thịt thăn, há miệng cắn một phát.
Ôi trời ơi!
Thịt này ngon quá, hoàn toàn khác với những miếng thịt khô cứng hoặc nhão nhoẹt ở tận thế. Miếng thịt này dai dai, thơm mềm, đậm vị, thực sự quá tuyệt vời!
Trì Tiểu Thụy híp mắt lại, mê mẩn tận hưởng.
Đang nhai thịt, cậu lại bị mấy bộ bát đũa màu vàng cam trước mắt thu hút.
Cậu phát hiện mấy cái chén bát này đều rất mềm, đế còn giống như có giác hút, bám chặt lấy mặt bàn. Ngay cả chiếc muỗng nhỏ trong tay cũng mềm dẻo lạ thường.
Cậu không kìm được, dùng ngón út chọc thử cái chén silicon, lập tức thấy nó biến dạng, nhưng chỉ trong chớp mắt lại trở lại như cũ.
Cậu lại cho chiếc muỗng vào miệng cắn cắn, rồi rút ra đặt trước mắt nhìn kỹ — trên thân muỗng bỗng hiện ra vài bông hoa bạc nhỏ nhắn, xinh xắn.
“Nha! >口
Trì Tiểu Thụy hưng phấn không thôi, tay nhỏ múa may loạn xạ, chân nhỏ đạp đạp bàn ghế.
Chỗ này vui ghê á!
Vì có mấy món đồ chơi mới lạ, Trì Tiểu Thụy lần này ăn cơm thấy rất ngon miệng.
Mà lúc này ở trong bếp, Trì Duyệt vừa gọi điện xong. Sắc mặt anh nghiêm nghị, lần này lên show thực tế, anh nhất định phải bảo vệ bảo bối cho thật tốt!
Nghĩ vậy, Trì Duyệt định ra ngoài đút cơm cho Trì Tiểu Thụy.
Trì Tiểu Thụy cảm nhận được có người đang bước ra từ căn phòng bên cạnh. Đúng lúc đó, cậu cũng vừa nuốt xong miếng cháo cuối cùng, liền vỗ vỗ cái bát nhỏ bằng silicon, dũng cảm hô lên một tiếng:
“Cho con thêm một chén nữa!”
Ban nãy cậu đã cảm thấy trong phòng có người đang nói chuyện, với kinh nghiệm của mình, cậu biết đó không phải tang thi, chỉ là một người thường, hơn nữa không có sát khí gì, vì vậy khi lần đầu bước vào “thiên đường” này, cậu mới yên tâm ăn cơm trước.
Câu nói non nớt và trong trẻo kia khiến Trì Duyệt giật mình đến mức ném luôn điện thoại xuống đất.
Không kịp nhặt lại, anh vội vã chạy nhanh tới, ngồi xổm xuống bên ghế ăn trẻ em, tròn mắt nhìn cậu bé:
“Bảo bối, con… con biết nói rồi?”
Trì Tiểu Thụy lúc này mới nhìn rõ người vừa đến, ngay sau đó cậu cũng mở to mắt ngạc nhiên.
Dù dáng người đã cao lớn, tóc cắt ngắn, khuôn mặt góc cạnh và giọng nói cũng trầm hơn… nhưng cậu vẫn chỉ cần một ánh mắt là nhận ra – đây chính là mẹ của mình!
Vừa ăn cháo, Trì Tiểu Thụy vừa liếc sang phần thịt thăn bên cạnh.
Thịt thịt!
Mắt cậu ánh lên tia sáng, nuốt vội miếng cháo gà trong miệng, vươn tay túm lấy miếng thịt thăn, há miệng cắn một phát.
Ôi trời ơi!
Thịt này ngon quá, hoàn toàn khác với những miếng thịt khô cứng hoặc nhão nhoẹt ở tận thế. Miếng thịt này dai dai, thơm mềm, đậm vị, thực sự quá tuyệt vời!
Trì Tiểu Thụy híp mắt lại, mê mẩn tận hưởng.
Đang nhai thịt, cậu lại bị mấy bộ bát đũa màu vàng cam trước mắt thu hút.
Cậu phát hiện mấy cái chén bát này đều rất mềm, đế còn giống như có giác hút, bám chặt lấy mặt bàn. Ngay cả chiếc muỗng nhỏ trong tay cũng mềm dẻo lạ thường.
Cậu không kìm được, dùng ngón út chọc thử cái chén silicon, lập tức thấy nó biến dạng, nhưng chỉ trong chớp mắt lại trở lại như cũ.
“Nha! >口
Trì Tiểu Thụy hưng phấn không thôi, tay nhỏ múa may loạn xạ, chân nhỏ đạp đạp bàn ghế.
Chỗ này vui ghê á!
Vì có mấy món đồ chơi mới lạ, Trì Tiểu Thụy lần này ăn cơm thấy rất ngon miệng.
Mà lúc này ở trong bếp, Trì Duyệt vừa gọi điện xong. Sắc mặt anh nghiêm nghị, lần này lên show thực tế, anh nhất định phải bảo vệ bảo bối cho thật tốt!
Nghĩ vậy, Trì Duyệt định ra ngoài đút cơm cho Trì Tiểu Thụy.
Trì Tiểu Thụy cảm nhận được có người đang bước ra từ căn phòng bên cạnh. Đúng lúc đó, cậu cũng vừa nuốt xong miếng cháo cuối cùng, liền vỗ vỗ cái bát nhỏ bằng silicon, dũng cảm hô lên một tiếng:
“Cho con thêm một chén nữa!”
Câu nói non nớt và trong trẻo kia khiến Trì Duyệt giật mình đến mức ném luôn điện thoại xuống đất.
Không kịp nhặt lại, anh vội vã chạy nhanh tới, ngồi xổm xuống bên ghế ăn trẻ em, tròn mắt nhìn cậu bé:
“Bảo bối, con… con biết nói rồi?”
Trì Tiểu Thụy lúc này mới nhìn rõ người vừa đến, ngay sau đó cậu cũng mở to mắt ngạc nhiên.
Dù dáng người đã cao lớn, tóc cắt ngắn, khuôn mặt góc cạnh và giọng nói cũng trầm hơn… nhưng cậu vẫn chỉ cần một ánh mắt là nhận ra – đây chính là mẹ của mình!
5
0
2 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
