0 chữ
Chương 42
Chương 42
Lúc này, Trì Duyệt đang ngồi xổm xuống bên Trì Tiểu Thụy, dịu dàng cổ vũ:
"Bảo bối, chào hỏi các anh chị đi nhé!"
Trong số các bé được mời đến chương trình lần này, Trì Tiểu Thụy mới ba tuổi rưỡi nên cũng là bé con nhỏ nhất. Các bé khác đều đã trên năm tuổi.
Bệnh tự kỷ của Trì Tiểu Thụy tuy đã bình phục gần như hoàn toàn, khiến Trì Duyệt rất vui, nhưng anh vẫn lo lắng con của anh sẽ ngại ngùng, sợ tiếp xúc với người lạ, nên muốn nhân cơ hội này giúp con can đảm hơn một chút.
Trì Tiểu Thụy hiểu rằng trước khi đến thế giới này, cậu từng bị bệnh nặng nên ba ba rất lo lắng. Để ba ba yên tâm, bé không chỉ muốn chào hỏi mà còn muốn làm thật lễ phép!
Chỉ thấy Trì Tiểu Thụy nghiêm túc hết sức, quay sang ba bạn nhỏ Trương Tiểu Hào, An Lôi và Khổng Tư Tư, giơ bàn tay bé xíu lên, dùng giọng nói non nớt trịnh trọng gọi:
"Các đồng chí chào các đồng chí!"
Ở thế giới trước cậu sống, mạt thế đã khiến cho mọi thứ trở nên hỗn loạn và mất trật tự. Vì vậy, một lời chào đơn giản cũng có thể mang đầy ẩn ý gϊếŧ chóc.
Tuy nhiên, cậu cũng từng đến sống ở một căn cứ khá bình yên còn khôi phục trật tự, nếp sống của con người. Mọi người ở đó sẽ xưng hô với nhau là “đồng chí”.
Có người từng nói với cậu rằng: “Ai gọi con là đồng chí, nghĩa là họ rất coi trọng con, muốn xem con như đồng đội của mình.”
Từ đó, hai chữ “đồng chí” đối với Trì Tiểu Thụy, là cực kỳ thiêng liêng.
[Ha ha ha! Tại sao lại gọi là đồng chí vậy trời!]
[Biểu cảm nghiêm túc đó nhìn cứ như lãnh đạo nhí ấy, hài chết mất!]
Trì Duyệt bật cười ha hả, đưa tay cốc nhẹ vào mũi con: "Ngoan quá đi!"
Trì Tiểu Thụy: ?
Trương Tiểu Hào, An Lôi và Khổng Tư Tư thì chẳng buồn để ý cậu nói gì, chỉ tò mò nhìn đứa em trai nhỏ hơn mình hẳn một cái đầu.
Càng nhìn càng thấy… đáng yêu quá đi mất!
Nghĩ vậy, cả ba đồng loạt đưa tay ra muốn sờ vào người bé con mũm mĩm này, nhưng vừa duỗi nửa tay thì Trì Tiểu Thụy đã lập tức lui lại một bước theo bản năng, tránh sang một bên.
Dù sao muốn sống sót giữa mạt thế, phải cẩn trọng với người lạ!
Nhưng trong mắt Trì Duyệt, hành động này cho thấy Tiểu Thụy vẫn còn chút dè dặt với người lạ, nên anh tiếp tục động viên bé con...
“Bảo bối, đừng sợ!”
Thấy Trì Tiểu Thụy lại né tránh bọn họ, Trương Tiểu Hào bỗng nhớ tới lời anh trai mình từng nói, lập tức phản ứng lại:
“Nó bị tự kỷ! Nó bị bệnh! Mau tránh ra!”
Sau đó cậu ta như thể tránh dịch bệnh, hoảng hốt bỏ chạy xa.
Nghe nói Trì Tiểu Thụy bị bệnh, An Lôi không hiểu rõ sự tình cũng theo bản năng lùi về sau hai bước. Khổng Tư Tư đứng bên cạnh thấy An Lôi như vậy cũng bắt chước lùi theo.
Trương Tiểu Hào nhắc đến bệnh tự kỷ, khiến Trì Duyệt nhất thời bối rối, cuống cuồng giải thích: “Không phải vậy đâu, bảo bối không bị bệnh! Giờ bé đã bình thường rồi, thật sự đã ổn!”
Ba người lớn đứng bên cạnh tuy đang trò chuyện với nhau, nhưng cũng luôn để mắt tới tình hình bên này.
Benny thấy em trai mình lại tở ra sự ghét bỏ đối với Trì Tiểu Thụy, liền vội vàng chạy tới kéo Trương Tiểu Hào lại, chỉnh đốn: “Em nói gì, bệnh tự kỷ không lây đâu. Hơn nữa bệnh của em trai nhỏ giờ cũng ổn rồi.”
Tuy ngoài mặt tỏ ra nghiêm khắc răn dạy, nhưng trong lòng Benny lại thầm cười trộm, còn không quên cho em trai mình một điểm khen ngợi!
Khổng Sâm thì không nói gì với con gái, mà trực tiếp bước lên xin lỗi: “Trì Duyệt, thật ngại quá, con nít không hiểu chuyện.”
Không giống Benny và Khổng Sâm, Cố Chỉ Tịch thì trực tiếp kéo con gái mình đến xin lỗi Trì Tiểu Thụy. Có điều An Lôi lại cứ nghĩ Trì Tiểu Thụy bị bệnh truyền nhiễm nên chẳng hề có ý định lại gần.
Trong khoảnh khắc, bầu không khí có chút lúng túng.
Cảnh tượng này cũng làm phòng livestream náo động.
[Trương Tiểu Hào quá đáng thật đấy, nói tự kỷ cái gì chứ! Tiểu Thụy nhà chúng ta dễ thương như vậy, sao lại nói thế được!]
[Trẻ con mà, nghe nói có bệnh liền nghĩ là sẽ lây lan, cũng không thể trách tụi nhỏ tưởng tượng lung tung được.]
[Nhưng chuyện này cũng là lỗi của phụ huynh nữa, không chịu giải thích hay giáo dục trước cho con cái gì hết!]
Thấy ba đứa nhỏ vẫn không dám lại gần bảo bối nhà mình, Trì Duyệt càng thêm sốt ruột. Rõ ràng trong đầu anh đã chuẩn bị sẵn rất nhiều lời, nhưng giờ lại chẳng biết phải nói thế nào.
Nghĩ tới nghĩ lui, vành mắt anh bắt đầu đỏ lên.
Trì Tiểu Thụy thấy ba mình sắp khóc, liền siết chặt nắm tay nhỏ, ánh mắt lóe lên tia lạnh lẽo.
Dám bắt nạt ba ba của cậu, mấy người... đều đáng chết!
Một luồng năng lượng lớn nhanh chóng hội tụ lại trong người cậu, như thể chỉ chờ bùng phát ra ngoài bất cứ lúc nào.
"Bảo bối, chào hỏi các anh chị đi nhé!"
Trong số các bé được mời đến chương trình lần này, Trì Tiểu Thụy mới ba tuổi rưỡi nên cũng là bé con nhỏ nhất. Các bé khác đều đã trên năm tuổi.
Bệnh tự kỷ của Trì Tiểu Thụy tuy đã bình phục gần như hoàn toàn, khiến Trì Duyệt rất vui, nhưng anh vẫn lo lắng con của anh sẽ ngại ngùng, sợ tiếp xúc với người lạ, nên muốn nhân cơ hội này giúp con can đảm hơn một chút.
Trì Tiểu Thụy hiểu rằng trước khi đến thế giới này, cậu từng bị bệnh nặng nên ba ba rất lo lắng. Để ba ba yên tâm, bé không chỉ muốn chào hỏi mà còn muốn làm thật lễ phép!
Chỉ thấy Trì Tiểu Thụy nghiêm túc hết sức, quay sang ba bạn nhỏ Trương Tiểu Hào, An Lôi và Khổng Tư Tư, giơ bàn tay bé xíu lên, dùng giọng nói non nớt trịnh trọng gọi:
Ở thế giới trước cậu sống, mạt thế đã khiến cho mọi thứ trở nên hỗn loạn và mất trật tự. Vì vậy, một lời chào đơn giản cũng có thể mang đầy ẩn ý gϊếŧ chóc.
Tuy nhiên, cậu cũng từng đến sống ở một căn cứ khá bình yên còn khôi phục trật tự, nếp sống của con người. Mọi người ở đó sẽ xưng hô với nhau là “đồng chí”.
Có người từng nói với cậu rằng: “Ai gọi con là đồng chí, nghĩa là họ rất coi trọng con, muốn xem con như đồng đội của mình.”
Từ đó, hai chữ “đồng chí” đối với Trì Tiểu Thụy, là cực kỳ thiêng liêng.
[Ha ha ha! Tại sao lại gọi là đồng chí vậy trời!]
[Biểu cảm nghiêm túc đó nhìn cứ như lãnh đạo nhí ấy, hài chết mất!]
Trì Duyệt bật cười ha hả, đưa tay cốc nhẹ vào mũi con: "Ngoan quá đi!"
Trương Tiểu Hào, An Lôi và Khổng Tư Tư thì chẳng buồn để ý cậu nói gì, chỉ tò mò nhìn đứa em trai nhỏ hơn mình hẳn một cái đầu.
Càng nhìn càng thấy… đáng yêu quá đi mất!
Nghĩ vậy, cả ba đồng loạt đưa tay ra muốn sờ vào người bé con mũm mĩm này, nhưng vừa duỗi nửa tay thì Trì Tiểu Thụy đã lập tức lui lại một bước theo bản năng, tránh sang một bên.
Dù sao muốn sống sót giữa mạt thế, phải cẩn trọng với người lạ!
Nhưng trong mắt Trì Duyệt, hành động này cho thấy Tiểu Thụy vẫn còn chút dè dặt với người lạ, nên anh tiếp tục động viên bé con...
“Bảo bối, đừng sợ!”
Thấy Trì Tiểu Thụy lại né tránh bọn họ, Trương Tiểu Hào bỗng nhớ tới lời anh trai mình từng nói, lập tức phản ứng lại:
“Nó bị tự kỷ! Nó bị bệnh! Mau tránh ra!”
Sau đó cậu ta như thể tránh dịch bệnh, hoảng hốt bỏ chạy xa.
Trương Tiểu Hào nhắc đến bệnh tự kỷ, khiến Trì Duyệt nhất thời bối rối, cuống cuồng giải thích: “Không phải vậy đâu, bảo bối không bị bệnh! Giờ bé đã bình thường rồi, thật sự đã ổn!”
Ba người lớn đứng bên cạnh tuy đang trò chuyện với nhau, nhưng cũng luôn để mắt tới tình hình bên này.
Benny thấy em trai mình lại tở ra sự ghét bỏ đối với Trì Tiểu Thụy, liền vội vàng chạy tới kéo Trương Tiểu Hào lại, chỉnh đốn: “Em nói gì, bệnh tự kỷ không lây đâu. Hơn nữa bệnh của em trai nhỏ giờ cũng ổn rồi.”
Tuy ngoài mặt tỏ ra nghiêm khắc răn dạy, nhưng trong lòng Benny lại thầm cười trộm, còn không quên cho em trai mình một điểm khen ngợi!
Khổng Sâm thì không nói gì với con gái, mà trực tiếp bước lên xin lỗi: “Trì Duyệt, thật ngại quá, con nít không hiểu chuyện.”
Không giống Benny và Khổng Sâm, Cố Chỉ Tịch thì trực tiếp kéo con gái mình đến xin lỗi Trì Tiểu Thụy. Có điều An Lôi lại cứ nghĩ Trì Tiểu Thụy bị bệnh truyền nhiễm nên chẳng hề có ý định lại gần.
Trong khoảnh khắc, bầu không khí có chút lúng túng.
Cảnh tượng này cũng làm phòng livestream náo động.
[Trương Tiểu Hào quá đáng thật đấy, nói tự kỷ cái gì chứ! Tiểu Thụy nhà chúng ta dễ thương như vậy, sao lại nói thế được!]
[Trẻ con mà, nghe nói có bệnh liền nghĩ là sẽ lây lan, cũng không thể trách tụi nhỏ tưởng tượng lung tung được.]
[Nhưng chuyện này cũng là lỗi của phụ huynh nữa, không chịu giải thích hay giáo dục trước cho con cái gì hết!]
Thấy ba đứa nhỏ vẫn không dám lại gần bảo bối nhà mình, Trì Duyệt càng thêm sốt ruột. Rõ ràng trong đầu anh đã chuẩn bị sẵn rất nhiều lời, nhưng giờ lại chẳng biết phải nói thế nào.
Nghĩ tới nghĩ lui, vành mắt anh bắt đầu đỏ lên.
Trì Tiểu Thụy thấy ba mình sắp khóc, liền siết chặt nắm tay nhỏ, ánh mắt lóe lên tia lạnh lẽo.
Dám bắt nạt ba ba của cậu, mấy người... đều đáng chết!
Một luồng năng lượng lớn nhanh chóng hội tụ lại trong người cậu, như thể chỉ chờ bùng phát ra ngoài bất cứ lúc nào.
5
0
2 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
