0 chữ
Chương 40
Chương 40
Theo thời gian trôi, không gian xung quanh dần yên tĩnh, chỉ còn tiếng tàu cao tốc lướt đi trên đường ray như một khúc ru ngủ đặc biệt khiến Trì Tiểu Thụy dần lim dim buồn ngủ.
Thế nhưng ngay khi cậu sắp thϊếp đi, một loạt âm thanh ồn ào đột ngột vang lên, lập tức đánh thức cậu.
Thì ra ở hàng ghế đầu phía xa có hai mẹ con đang ngồi. Cô con gái ngồi trong lòng mẹ, lớn tiếng gọi tên nhân vật hoạt hình trên màn hình đang chiếu trước mặt, trong khi người mẹ chẳng buồn quan tâm mà chỉ lo lướt điện thoại.
Tiếng la hét của đứa trẻ hòa với âm thanh phim hoạt hình vang vọng khắp toa tàu, khiến hành khách xung quanh nhăn mặt khó chịu. Dù là khoang hạng nhất, vẫn có kiểu trẻ con hư và phụ huynh thờ ơ.
Một hành khách ăn mặc chỉnh tề trông như nhân viên công sở, lịch sự nhắc nhở vài câu, nhưng liền bị người mẹ kia đáp trả thô lỗ:
"Con tôi như vậy đó, nếu anh giỏi thì anh quản đi! Trẻ con nghịch ngợm là chuyện bình thường, có con rồi thì anh sẽ hiểu thôi!"
Câu nói khiến mọi người ngồi gần đó tức đến nghẹn lời. Có hành khách lập tức gọi nhân viên tàu đến.
Khi nhân viên xuất hiện, người mẹ kia lập tức đứng bật dậy, bắt đầu chỉ trích:
"Tôi là hành khách, tôi bỏ tiền ngồi hạng nhất, chẳng lẽ các người còn muốn hạn chế tôi sao? Trẻ con nghịch một chút thì sao chứ, đâu phải tôi không muốn quản, là vì quản không nổi thôi! Ở đây toàn người lớn cả, chẳng lẽ không thể bao dung trẻ con một chút à?"
Nhân viên vẫn kiên nhẫn khuyên nhủ, nhưng hành khách xung quanh thì không thể chịu nổi nữa.
"Toa này đâu chỉ có con chị, tại sao con người ta có thể yên lặng ngồi ngoan, còn con chị cứ phải la hét loạn lên?"
Có người vừa nói vừa nhìn về phía Trì Duyệt và Trì Tiểu Thụy.
Người phụ nữ kia bĩu môi nói: "chuyện này sao tôi biết được? Biết đâu con người ta bị tự kỷ đấy! Trẻ con mà không nghịch thì mới là lạ!"
Câu nói lập tức khiến bầu không khí sôi sục. Hành khách xung quanh bức xúc phản đối:
"Chị nói chuyện kiểu gì vậy!"
"Nói con người ta bị bệnh là sao?"
"Tôi muốn nói gì thì nói vậy đó!" Người phụ nữ ngang ngược đáp, còn chống nạnh lớn tiếng với mọi người.
Tổ quay phim ngồi đối diện Trì Duyệt và Trì Tiểu Thụy đang cố quay lén một chút hình ảnh "ba ru con ngủ" rồi tính tắt livestream, nào ngờ lại quay trúng cảnh kịch tính này.
Người quay phim suýt bật cười, không biết nếu bà mẹ kia biết mình đang bị phát sóng trực tiếp trước mặt bao người thì có còn dám ngông cuồng như vậy không.
Quả nhiên, phòng livestream lập tức bùng nổ phẫn nộ:
[Sinh con mà không dạy, sau này ra xã hội ai dạy hộ?]
[Chuyện như này bây giờ ai cũng thấy rồi, không ngờ còn có kiểu người như thế. Không sợ bị dân mạng dạy dỗ à?]
[Miệng gì mà ác độc, ai cho quyền đi xúc phạm con nhà người ta bị tự kỷ?]
Trì Duyệt nghe thấy bản thân và con bị lôi vào câu chuyện, liền không ngủ nổi nữa. Anh ôm Trì Tiểu Thụy ngồi dậy. Dù người kia nói đúng, con anh từng có vấn đề, nhưng hiện tại bệnh của bảo bối đã ổn rồi, nói vậy có khác nào xúc phạm con anh!
Nhưng anh chưa kịp đứng lên nói lý lẽ, Trì Tiểu Thụy đã vỗ vai anh, nhảy xuống đất.
Trước sự kinh ngạc của toàn toa, một cậu bé hơn ba tuổi, bụng tròn căng, từng bước một tiến đến chỗ hai mẹ con kia.
Người mẹ kia vẫn không hay biết gì, miệng không ngừng cằn nhằn. Cô con gái thì chăm chú xem hoạt hình.
Ngay giây tiếp theo, Trì Tiểu Thụy nắm chặt nắm tay nhỏ, ánh mắt nghiêm nghị, quát to bằng giọng non nớt nhưng vang dội:
“CÂM MIỆNG!”
Cả hai mẹ con như bị ai giội một gáo nước lạnh, sửng sốt ngồi phệt xuống ghế, cúi gằm mặt không dám nói thêm lời nào.
Hành khách trong toa đồng loạt vỗ tay hoan hô bé con dũng cảm.
Trì Tiểu Thụy thu lại dị năng, vui vẻ tắt màn hình phim hoạt hình của cô bé, rồi chạy lon ton về chỗ ngồi với ba.
Không khí ầm ĩ lập tức trầm xuống, trở lại yên tĩnh như ban đầu. Còn người mẹ và đứa con cúi đầu im lặng như thể đang ăn năn, hối lỗi.
Nhân viên thấy tình hình ổn định nên cũng rời đi.
Vừa trở lại chỗ ngồi, Trì Tiểu Thụy lập tức được Trì Duyệt ôm chặt vào lòng.
“Bảo bối giỏi quá đi!”
Trì Duyệt vừa nói vừa hôn lên má con trai, rồi lấy từ túi bên cạnh ra một túi thịt bò khô tự làm và một chai sữa nhỏ.
Dũng cảm như vậy, đương nhiên phải được thưởng!
“Hí hí!” Trì Tiểu Thụy nhai thịt bò, hút một ngụm sữa bò thơm ngọt, đôi mắt cười cong lên. Ngon quá đi mất!
Phòng livestream lại bùng nổ vì màn xử lý quá đỗi dễ thương:
[Hu hu hu! Bé con dũng cảm quá, dì cảm động sắp khóc rồi nè!]
[Không ngờ hai mẹ con kia bị Trì Tiểu Thụy "trấn áp" luôn! Bé con có phải là truyền nhân của bá vương không đó?!]
[Đây chính là tuyệt kỹ “sư tử hống” trong truyền thuyết phiên bản đáng yêu hả! Cute đến tan chảy luôn!]
…
Đến khi tàu đến trạm kế tiếp, Trì Duyệt ôm Trì Tiểu Thụy cùng tổ quay phim xuống xe.
Chờ mọi người đều xuống, hai mẹ con kia vẫn ngồi im không nhúc nhích, đầu cúi gằm.
Nhân viên thấy vậy liền đến nhắc nhở, hai người liền ngơ ngác như vừa bừng tỉnh từ cơn mộng, lúi húi thu dọn hành lý xuống tàu, chẳng nói một lời.
Thế nhưng ngay khi cậu sắp thϊếp đi, một loạt âm thanh ồn ào đột ngột vang lên, lập tức đánh thức cậu.
Thì ra ở hàng ghế đầu phía xa có hai mẹ con đang ngồi. Cô con gái ngồi trong lòng mẹ, lớn tiếng gọi tên nhân vật hoạt hình trên màn hình đang chiếu trước mặt, trong khi người mẹ chẳng buồn quan tâm mà chỉ lo lướt điện thoại.
Tiếng la hét của đứa trẻ hòa với âm thanh phim hoạt hình vang vọng khắp toa tàu, khiến hành khách xung quanh nhăn mặt khó chịu. Dù là khoang hạng nhất, vẫn có kiểu trẻ con hư và phụ huynh thờ ơ.
Một hành khách ăn mặc chỉnh tề trông như nhân viên công sở, lịch sự nhắc nhở vài câu, nhưng liền bị người mẹ kia đáp trả thô lỗ:
Câu nói khiến mọi người ngồi gần đó tức đến nghẹn lời. Có hành khách lập tức gọi nhân viên tàu đến.
Khi nhân viên xuất hiện, người mẹ kia lập tức đứng bật dậy, bắt đầu chỉ trích:
"Tôi là hành khách, tôi bỏ tiền ngồi hạng nhất, chẳng lẽ các người còn muốn hạn chế tôi sao? Trẻ con nghịch một chút thì sao chứ, đâu phải tôi không muốn quản, là vì quản không nổi thôi! Ở đây toàn người lớn cả, chẳng lẽ không thể bao dung trẻ con một chút à?"
Nhân viên vẫn kiên nhẫn khuyên nhủ, nhưng hành khách xung quanh thì không thể chịu nổi nữa.
"Toa này đâu chỉ có con chị, tại sao con người ta có thể yên lặng ngồi ngoan, còn con chị cứ phải la hét loạn lên?"
Người phụ nữ kia bĩu môi nói: "chuyện này sao tôi biết được? Biết đâu con người ta bị tự kỷ đấy! Trẻ con mà không nghịch thì mới là lạ!"
Câu nói lập tức khiến bầu không khí sôi sục. Hành khách xung quanh bức xúc phản đối:
"Chị nói chuyện kiểu gì vậy!"
"Nói con người ta bị bệnh là sao?"
"Tôi muốn nói gì thì nói vậy đó!" Người phụ nữ ngang ngược đáp, còn chống nạnh lớn tiếng với mọi người.
Tổ quay phim ngồi đối diện Trì Duyệt và Trì Tiểu Thụy đang cố quay lén một chút hình ảnh "ba ru con ngủ" rồi tính tắt livestream, nào ngờ lại quay trúng cảnh kịch tính này.
Người quay phim suýt bật cười, không biết nếu bà mẹ kia biết mình đang bị phát sóng trực tiếp trước mặt bao người thì có còn dám ngông cuồng như vậy không.
[Sinh con mà không dạy, sau này ra xã hội ai dạy hộ?]
[Chuyện như này bây giờ ai cũng thấy rồi, không ngờ còn có kiểu người như thế. Không sợ bị dân mạng dạy dỗ à?]
[Miệng gì mà ác độc, ai cho quyền đi xúc phạm con nhà người ta bị tự kỷ?]
Trì Duyệt nghe thấy bản thân và con bị lôi vào câu chuyện, liền không ngủ nổi nữa. Anh ôm Trì Tiểu Thụy ngồi dậy. Dù người kia nói đúng, con anh từng có vấn đề, nhưng hiện tại bệnh của bảo bối đã ổn rồi, nói vậy có khác nào xúc phạm con anh!
Nhưng anh chưa kịp đứng lên nói lý lẽ, Trì Tiểu Thụy đã vỗ vai anh, nhảy xuống đất.
Trước sự kinh ngạc của toàn toa, một cậu bé hơn ba tuổi, bụng tròn căng, từng bước một tiến đến chỗ hai mẹ con kia.
Người mẹ kia vẫn không hay biết gì, miệng không ngừng cằn nhằn. Cô con gái thì chăm chú xem hoạt hình.
Ngay giây tiếp theo, Trì Tiểu Thụy nắm chặt nắm tay nhỏ, ánh mắt nghiêm nghị, quát to bằng giọng non nớt nhưng vang dội:
“CÂM MIỆNG!”
Cả hai mẹ con như bị ai giội một gáo nước lạnh, sửng sốt ngồi phệt xuống ghế, cúi gằm mặt không dám nói thêm lời nào.
Hành khách trong toa đồng loạt vỗ tay hoan hô bé con dũng cảm.
Trì Tiểu Thụy thu lại dị năng, vui vẻ tắt màn hình phim hoạt hình của cô bé, rồi chạy lon ton về chỗ ngồi với ba.
Không khí ầm ĩ lập tức trầm xuống, trở lại yên tĩnh như ban đầu. Còn người mẹ và đứa con cúi đầu im lặng như thể đang ăn năn, hối lỗi.
Nhân viên thấy tình hình ổn định nên cũng rời đi.
Vừa trở lại chỗ ngồi, Trì Tiểu Thụy lập tức được Trì Duyệt ôm chặt vào lòng.
“Bảo bối giỏi quá đi!”
Trì Duyệt vừa nói vừa hôn lên má con trai, rồi lấy từ túi bên cạnh ra một túi thịt bò khô tự làm và một chai sữa nhỏ.
Dũng cảm như vậy, đương nhiên phải được thưởng!
“Hí hí!” Trì Tiểu Thụy nhai thịt bò, hút một ngụm sữa bò thơm ngọt, đôi mắt cười cong lên. Ngon quá đi mất!
Phòng livestream lại bùng nổ vì màn xử lý quá đỗi dễ thương:
[Hu hu hu! Bé con dũng cảm quá, dì cảm động sắp khóc rồi nè!]
[Không ngờ hai mẹ con kia bị Trì Tiểu Thụy "trấn áp" luôn! Bé con có phải là truyền nhân của bá vương không đó?!]
[Đây chính là tuyệt kỹ “sư tử hống” trong truyền thuyết phiên bản đáng yêu hả! Cute đến tan chảy luôn!]
…
Đến khi tàu đến trạm kế tiếp, Trì Duyệt ôm Trì Tiểu Thụy cùng tổ quay phim xuống xe.
Chờ mọi người đều xuống, hai mẹ con kia vẫn ngồi im không nhúc nhích, đầu cúi gằm.
Nhân viên thấy vậy liền đến nhắc nhở, hai người liền ngơ ngác như vừa bừng tỉnh từ cơn mộng, lúi húi thu dọn hành lý xuống tàu, chẳng nói một lời.
5
0
2 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
