TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 25
Chương 25

Cùng lúc đó, ngay khi Trì Tiểu Thụy vừa rời khỏi phòng khám của Trì Duyệt, một người đàn ông anh tuấn mặc vest đi giày da đang chuẩn bị vào thang máy bỗng nhận được một cuộc gọi, sau đó hắn liền dừng lại trước cửa thang máy, xoay người trở về.

“Khu điều trị nội trú không có ai à? Vậy tôi quay lại phòng khám xem thử, chân ông cụ này cũng khỏe thật!” Cố Yến Trạch, người vốn lạnh lùng nghiêm nghị, trong mắt thoáng hiện lên vẻ bất đắc dĩ.

“Ông chủ, mấy chuyện đón người thế này để chúng tôi làm là được rồi, sao ngài phải đích thân đến đây làm gì?” Trong điện thoại vang lên giọng trợ lý.

“Hôm nay là sinh nhật lần thứ 80 của ông nội tôi, tôi đích thân đến mới thể hiện sự tôn trọng với bạn cũ của ông ấy.” Nói cong, Cố Yến Trạch cũng không nhiều lời thêm nữa, trwucj tiếp cúp máy rồi bước vào phòng khám số 6.

Lúc này, Trì Duyệt đang nằm trên giường cảm thấy khắp người đều lạnh buốt, anh theo bản năng đưa tay kéo áo che đi bộ phận quan trọng phía dưới. Đúng lúc đó, bên cạnh bỗng vang lên tiếng bước chân.

Trì Duyệt liền nhắm mắt lại, phần thân dưới của anh lúc này đang không có gì che chắn, khiến anh có chút xấu hổ khi đối mặt với bác sĩ, dù vị bác sĩ kia là một ông cụ.

“Bác sĩ, tôi cởi xong rồi, ngài xem giúp tôi đi…”

Cố Yến Trạch nhìn thấy bên bàn làm việc không có người thì định rời đi, nhưng nghe được tiếng Trì Duyệt, hắn lập tức khựng lại, rồi nhanh chóng bước vào trong, hắn cứ nghĩ rằng người mình cần tìm đang ở phía sau tấm rèm.

Vừa bước qua tấm rèm, thấy rõ người nằm trên giường, đồng tử của Cố Yến Trạch lập tức co rút lại.

Trước mắt hắn là một đôi chân trắng nõn thon dài, trơn bóng không tì vết, lúc này còn hơi kẹp lại vì xấu hổ; phần quan trọng phía dưới đã bị áo che lại, nhưng càng khiến người ta khó lòng rời mắt.

Người nằm trên giường đội mũ, đeo khẩu trang và kính râm, nên hắn không nhìn rõ mặt, nhưng chỉ riêng đôi chân đó đã khiến tâm trí hắn trở nên hỗn loạn.

Tim Cố Yến Trạch đập kịch liệt liên hồi, máu trong cơ thể nhanh chóng sôi sục, hắn không tự chủ được mà nuốt nước miếng.

Nhận ra phản ứng kỳ lạ của mình, Cố Yến Trạch vội vàng quay người rời khỏi phòng khám.

“Bác sĩ, ngài xem được chưa?” Trì Duyệt vẫn còn đang hỏi.

“Ba ba, ba đang nói chuyện với ai vậy?” Lúc này, Trì Tiểu Thụy ôm quần bước vào.

Cậu hoàn toàn không nhắc đến chuyện vừa rồi mình thấy một người rất giống ba ba ở mạt thế. Cậu định chờ đến một ngày thật sự tìm được người ba ba ở mạt thế, rồi mới kể chuyện này cho ba ba cậu, hù cho ba ba nhảy dựng luôn! Hắc hắc!

Trì Duyệt mở to mắt ra nhìn quanh phòng khám, phát hiện không có ai, liền có chút ngượng ngùng mà đỏ mặt, xem ra vừa rồi là anh nghe nhầm rồi.



Cố Yến Trạch chạy thục mạng khỏi nơi đó, một mạch chạy thẳng đến cuối hành lang mới dừng lại. Hắn vừa điều chỉnh lại hơi thở, vừa cố gắng quên đi cảnh tượng lúc này. Nhưng càng muốn quên, hình ảnh kia lại càng trở nên rõ ràng.

Hắn tự nhận mình không phải loại háo sắc, ngược lại vì những chuyện đã trải qua thời khi còn trẻ nên cảm xúc của hắn với mấy chuyện đó đó khá lạnh nhạt. Nhưng không hiểu vì sao hôm nay chỉ mới nhìn thấy một đôi chân trần thôi mà lại khiến hắn xúc động đến như vậy…

May mắn thay, lúc này điện thoại lại vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ hỗn loạn của hắn, cũng giúp cảm xúc trong lòng hắn dần ổn định lại.

“Ông chủ, đã tìm được ông Triệu rồi. Ông ấy vừa mới khám cho một bệnh nhân, bảo chúng ta đợi ở trong xe, ông ấy khám xong sẽ đến.”

Cố Yến Trạch đáp một tiếng, rồi cúp điện thoại, thở phào một hơi thật sâu rồi rời khỏi bệnh viện.

5

0

2 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.