0 chữ
Chương 19
Chương 19
Ba ba cũng biến dị luôn rồi.
Đậu phụ vàng óng được trộn cùng hành lá xanh mướt, mộc nhĩ đen nhánh, măng trắng mềm và giá đỗ thanh ngọt, tất cả lơ lửng trong tô nước dùng đỏ au sánh đậm. Chiếc đũa khuấy nhẹ một cái, mặt nước lập tức nổi sóng, những sợi bún trắng tinh lần lượt hiện ra.
Một bức tranh《bún ốc ngập dầu》cứ như thế hiện ra trước mắt.
Trì Duyệt hút một ngụm bún vừa mềm mại vừa thơm ngon vào miệng, rồi lại húp thêm một ngụm nước canh cay nồng, lập tức mồ hôi lấm tấm trên trán, nhưng cảm giác lại cực kỳ sảng khoái.
Anh còn cố ý cho thêm một quả trứng chiên lòng đào, bên ngoài vàng giòn, bên trong ngập nước súp đậm đà. Một ngụm vào miệng, đúng là mỹ vị khó cưỡng.
Từ xa, Trì Tiểu Thụy cứ ngơ ngác nhìn Trì Duyệt ăn ngon lành cái món mà cậu cho là có mùi vị kỳ lạ kia.
Cậu thật sự không hiểu nổi.
Còn nhớ khi cậu sống ở mạt thế, khắp nơi đều là tang thi mục rữa, thịt thối máu tanh rải rác khắp nơi cùng với chất thải người sống, khiến cho bầu không khí lúc nào cũng nồng nặc mùi hôi thối.
Mà ở thế giới mới này, không khí trong lành hoàn toàn không còn mùi hôi thối đó nữa, vậy mà ba ba cậu còn muốn ăn những món có mùi kỳ lạ như thế!
Thật ra, Trì Tiểu Thụy có khả năng chịu đựng mùi hôi thối rất cao, nếu không thì cậu cũng chẳng sống sót nổi ở mạt thế lâu đến vậy. Nhưng hiện giờ đã tới một thế giới mới, cậu chỉ muốn tránh xa bất kỳ thứ gì có mùi lạ!
Trì Tiểu Thụy không nhịn được mà mở cửa sổ ra, thò đầu nhỏ ra ngoài, như thể muốn tránh xa cái mùi hôi thối đang lan tràn trong nhà.
Ngay sau đó, cậu lập tức bị cảnh sắc bên ngoài ban công thu hút.
Bầu trời xanh thẳm, mây trắng nhẹ trôi, ánh nắng rực rỡ, hoàn toàn khác hẳn với bầu không khí u ám của mạt thế. Giờ đang giữa mùa hè, cây cối trong khu dân cư xanh tốt, người lớn thong thả tản bộ, vài đứa trẻ đang nô đùa vui vẻ, bên cạnh còn có mấy chú chó đáng yêu chạy theo.
Không có tang thi, không có động vật bị biến dị, tất cả đều yên bình và an toàn đến lạ.
“Đây đúng là thế giới mới rồi, đẹp quá đi mất!” Trì Tiểu Thụy không nhịn được mà thì thầm.
Lúc này, những tia nắng ấm áp xuyên qua lớp kính thủy tinh chiếu vào, khiến Trì Tiểu Thụy cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Theo bản năng, cậu hít một hơi thật sâu để cảm nhận bầu không khí trong lành. Nhưng ngay lập tức, một mùi hương nồng nặc từ bên trong bay ra khiến cậu phải nhăn mũi lại.
Trì Duyệt thấy Trì Tiểu Thụy cứ trốn ra ban công mãi, thì bật cười. Nhưng anh cũng biết cậu nhóc không thể chịu nổi mùi bún ốc, nên nhanh chóng ăn hết sạch một bát lớn.
“Bảo bối, ba ăn đã xong, con có thể vào được rồi đấy!”
Trì Duyệt cười, bưng bát đi rửa.
Nghe tiếng nước chảy ào ào trong bếp, Trì Tiểu Thụy vẫn chưa vội vào. Cậu muốn đợi cho mùi nặng kia tan hẳn rồi mới quay lại.
Chờ thêm một lúc, đến khi nhìn thấy Trì Duyệt từ bếp đi ra, Trì Tiểu Thụy lập tức cầm lấy con thỏ bông chạy qua. Cậu tính nhờ ba ba dẫn mình ra ngoài chơi, cậu phải nhìn thật kỹ thế giới mới này mới được!
Nhưng ai ngờ, khi được Trì Duyệt ôm vào lòng, Trì Tiểu Thụy lập tức phát hiện mùi hôi đã lan ra khắp người ba mình, thậm chí cả cậu và con thỏ bông cũng bị dính mùi!
Nhìn vẻ mặt đau khổ của Trì Tiểu Thụy, Trì Duyệt có chút áy náy: “Bảo bối, cùng ba ba tắm một cái nha, sau đó thay quần áo, rồi mình ra ngoài chơi, được không?”
...
Đậu phụ vàng óng được trộn cùng hành lá xanh mướt, mộc nhĩ đen nhánh, măng trắng mềm và giá đỗ thanh ngọt, tất cả lơ lửng trong tô nước dùng đỏ au sánh đậm. Chiếc đũa khuấy nhẹ một cái, mặt nước lập tức nổi sóng, những sợi bún trắng tinh lần lượt hiện ra.
Một bức tranh《bún ốc ngập dầu》cứ như thế hiện ra trước mắt.
Trì Duyệt hút một ngụm bún vừa mềm mại vừa thơm ngon vào miệng, rồi lại húp thêm một ngụm nước canh cay nồng, lập tức mồ hôi lấm tấm trên trán, nhưng cảm giác lại cực kỳ sảng khoái.
Anh còn cố ý cho thêm một quả trứng chiên lòng đào, bên ngoài vàng giòn, bên trong ngập nước súp đậm đà. Một ngụm vào miệng, đúng là mỹ vị khó cưỡng.
Từ xa, Trì Tiểu Thụy cứ ngơ ngác nhìn Trì Duyệt ăn ngon lành cái món mà cậu cho là có mùi vị kỳ lạ kia.
Còn nhớ khi cậu sống ở mạt thế, khắp nơi đều là tang thi mục rữa, thịt thối máu tanh rải rác khắp nơi cùng với chất thải người sống, khiến cho bầu không khí lúc nào cũng nồng nặc mùi hôi thối.
Mà ở thế giới mới này, không khí trong lành hoàn toàn không còn mùi hôi thối đó nữa, vậy mà ba ba cậu còn muốn ăn những món có mùi kỳ lạ như thế!
Thật ra, Trì Tiểu Thụy có khả năng chịu đựng mùi hôi thối rất cao, nếu không thì cậu cũng chẳng sống sót nổi ở mạt thế lâu đến vậy. Nhưng hiện giờ đã tới một thế giới mới, cậu chỉ muốn tránh xa bất kỳ thứ gì có mùi lạ!
Trì Tiểu Thụy không nhịn được mà mở cửa sổ ra, thò đầu nhỏ ra ngoài, như thể muốn tránh xa cái mùi hôi thối đang lan tràn trong nhà.
Ngay sau đó, cậu lập tức bị cảnh sắc bên ngoài ban công thu hút.
Không có tang thi, không có động vật bị biến dị, tất cả đều yên bình và an toàn đến lạ.
“Đây đúng là thế giới mới rồi, đẹp quá đi mất!” Trì Tiểu Thụy không nhịn được mà thì thầm.
Lúc này, những tia nắng ấm áp xuyên qua lớp kính thủy tinh chiếu vào, khiến Trì Tiểu Thụy cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Theo bản năng, cậu hít một hơi thật sâu để cảm nhận bầu không khí trong lành. Nhưng ngay lập tức, một mùi hương nồng nặc từ bên trong bay ra khiến cậu phải nhăn mũi lại.
Trì Duyệt thấy Trì Tiểu Thụy cứ trốn ra ban công mãi, thì bật cười. Nhưng anh cũng biết cậu nhóc không thể chịu nổi mùi bún ốc, nên nhanh chóng ăn hết sạch một bát lớn.
Trì Duyệt cười, bưng bát đi rửa.
Nghe tiếng nước chảy ào ào trong bếp, Trì Tiểu Thụy vẫn chưa vội vào. Cậu muốn đợi cho mùi nặng kia tan hẳn rồi mới quay lại.
Chờ thêm một lúc, đến khi nhìn thấy Trì Duyệt từ bếp đi ra, Trì Tiểu Thụy lập tức cầm lấy con thỏ bông chạy qua. Cậu tính nhờ ba ba dẫn mình ra ngoài chơi, cậu phải nhìn thật kỹ thế giới mới này mới được!
Nhưng ai ngờ, khi được Trì Duyệt ôm vào lòng, Trì Tiểu Thụy lập tức phát hiện mùi hôi đã lan ra khắp người ba mình, thậm chí cả cậu và con thỏ bông cũng bị dính mùi!
Nhìn vẻ mặt đau khổ của Trì Tiểu Thụy, Trì Duyệt có chút áy náy: “Bảo bối, cùng ba ba tắm một cái nha, sau đó thay quần áo, rồi mình ra ngoài chơi, được không?”
...
5
0
2 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
