0 chữ
Chương 17
Chương 17
Lúc đó, Trì Duyệt đã bị sốc trong một thời gian dài, mãi sau anh mới dần chấp nhận sự thật mình là một thai phụ nam.
Tuy rằng việc quan hệ với người xa lạ không phải là điều anh mong muốn, nhưng khi ấy anh hoàn toàn không thể kiểm soát được bản thân.
Anh cảm thấy mình có thể đã vô tình làm tổn thương ai đó, nhưng anh lại không biết người đó là ai.
Sau khi mọi chuyện kết thúc, anh còn từng nghĩ đến việc báo cảnh sát, nhưng cảnh sát chỉ cảm thấy đầu óc anh có vấn đề rồi đuổi anh ra ngoài.
Dù là phát sinh quan hệ trong cơn mê man, nhưng kết quả là có một đứa bé. Nên mỗi khi nhớ lại chuyện này, trong lòng anh lại rối bời, chẳng biết nên cảm thấy thế nào.
Nhận thấy cảm xúc của Trì Duyệt dao động, Trì Tiểu Thụy vội vàng nắm lấy tay anh:
"Mẹ, sao vậy ạ?"
Bàn tay nhỏ bé ấm áp ấy như có ma lực, chỉ chạm nhẹ thôi cũng khiến cả người Trì Duyệt bỗng thấy ấm áp hẳn lên.
Anh không kiềm được mà nắm lấy bàn tay của Trì Tiểu Thụy, hít mũi một cái, rồi nghiêm túc nhìn nhóc nói:
"Bảo bối, ba ba kia của con đã chết rồi, bây giờ người ấy đã lên thiên đường! Sau này con chỉ có một mình ba ba thôi, hai ba con mình sống với nhau, được không?"
"Thiên đường?" Trì Tiểu Thụy nghiêng đầu, lại có chút không hiểu: "Nhưng chỗ này chính là thiên đường mà!"
Lúc này đến lượt Trì Duyệt ngơ ngác không hiểu gì.
"Bảo bối, đây là thế giới thật, sao lại là thiên đường được. Hơn nữa, làm gì có thiên đường thật chứ.”
Hả?
Trì Tiểu Thụy nhíu chặt đôi mày nhỏ lại, càng nghe càng rối. Mẹ rõ ràng vừa nói người chết sẽ lên thiên đường, sao bây giờ lại nói không có thiên đường?
còn nói thiên đường rất tốt, có nhiều đồ ăn ngon. Rồi mẹ và ba vì cứu bé mà chết, bé thì sống lay lắt trong tận thế, sau đó cũng chết, mở mắt ra thì đến nơi này...
Trì Tiểu Thụy nhăn chặt đôi mày nhỏ, càng nghe càng hồ đồ, mụ mụ rõ ràng nói người chết sẽ lên thiên đường, sao bây giờ lại nói không có thiên đường?
"Không phải, mẹ, trước đây khi con còn bé, mẹ đã kể cho con nghe rằng người chết đều sẽ lên thiên đường, còn nói thiên đường rất tốt, có nhiều đồ ăn ngon. Rồi mẹ và ba vì cứu bé mà chết, bé thì sống lay lắt trong tận thế, sau đó cũng chết, mở mắt ra thì đến nơi này!"
Tuy lời kể của Trì Tiểu Thụy không rõ ràng, nhưng Trì Duyệt vẫn nắm được ý chính: Trì Tiểu Thụy từng sống cô đơn một mình ở một nơi tàn khốc nào đó rất lâu.
Tuy rằng việc quan hệ với người xa lạ không phải là điều anh mong muốn, nhưng khi ấy anh hoàn toàn không thể kiểm soát được bản thân.
Anh cảm thấy mình có thể đã vô tình làm tổn thương ai đó, nhưng anh lại không biết người đó là ai.
Sau khi mọi chuyện kết thúc, anh còn từng nghĩ đến việc báo cảnh sát, nhưng cảnh sát chỉ cảm thấy đầu óc anh có vấn đề rồi đuổi anh ra ngoài.
Dù là phát sinh quan hệ trong cơn mê man, nhưng kết quả là có một đứa bé. Nên mỗi khi nhớ lại chuyện này, trong lòng anh lại rối bời, chẳng biết nên cảm thấy thế nào.
Nhận thấy cảm xúc của Trì Duyệt dao động, Trì Tiểu Thụy vội vàng nắm lấy tay anh:
"Mẹ, sao vậy ạ?"
Bàn tay nhỏ bé ấm áp ấy như có ma lực, chỉ chạm nhẹ thôi cũng khiến cả người Trì Duyệt bỗng thấy ấm áp hẳn lên.
"Bảo bối, ba ba kia của con đã chết rồi, bây giờ người ấy đã lên thiên đường! Sau này con chỉ có một mình ba ba thôi, hai ba con mình sống với nhau, được không?"
"Thiên đường?" Trì Tiểu Thụy nghiêng đầu, lại có chút không hiểu: "Nhưng chỗ này chính là thiên đường mà!"
Lúc này đến lượt Trì Duyệt ngơ ngác không hiểu gì.
"Bảo bối, đây là thế giới thật, sao lại là thiên đường được. Hơn nữa, làm gì có thiên đường thật chứ.”
Hả?
Trì Tiểu Thụy nhíu chặt đôi mày nhỏ lại, càng nghe càng rối. Mẹ rõ ràng vừa nói người chết sẽ lên thiên đường, sao bây giờ lại nói không có thiên đường?
còn nói thiên đường rất tốt, có nhiều đồ ăn ngon. Rồi mẹ và ba vì cứu bé mà chết, bé thì sống lay lắt trong tận thế, sau đó cũng chết, mở mắt ra thì đến nơi này...
"Không phải, mẹ, trước đây khi con còn bé, mẹ đã kể cho con nghe rằng người chết đều sẽ lên thiên đường, còn nói thiên đường rất tốt, có nhiều đồ ăn ngon. Rồi mẹ và ba vì cứu bé mà chết, bé thì sống lay lắt trong tận thế, sau đó cũng chết, mở mắt ra thì đến nơi này!"
Tuy lời kể của Trì Tiểu Thụy không rõ ràng, nhưng Trì Duyệt vẫn nắm được ý chính: Trì Tiểu Thụy từng sống cô đơn một mình ở một nơi tàn khốc nào đó rất lâu.
5
0
2 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
