0 chữ
Chương 18
Chương 18
Dưới cái nhìn chăm chú của Lê Dĩ Tư, Lục Tử Khê cầm lấy tờ séc, quan sát kỹ một lúc lâu, liếʍ liếʍ môi mở miệng nói: “Số lớn nhất trên này có thể là trăm tỷ đấy." Tùy tiện điền? Thật là khẩu khí lớn. Nếu tôi điền 100 tỷ thì sao, cô cũng đưa à?
Lê Dĩ Tư ngạc nhiên, không ngờ còn có khả năng phát triển như vậy. Cô trầm mặc một lúc lâu. Đúng lúc Lục Tử Khê định nói mình chỉ đùa thôi, Lê Dĩ Tư vừa trầm tư vừa nói: “Nếu cô điền trăm tỷ nói, có lẽ phải đợi khoảng hai năm mới đổi được."
Cô cố gắng một chút, hai năm kiếm trăm tỷ hẳn không thành vấn đề. Chỉ là sau khi đưa ra trăm tỷ, không còn một xu dính túi thì cô sống sao đây mới là vấn đề.
Lục Tử Khê: “...”
Cô không nghĩ tới Lê Dĩ Tư thật sự nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này.
"Rồi, rồi, tôi chỉ đùa chút thôi.” Lục Tử Khê nói xong. Trên dòng ghi số tiền của tờ séc, cô vẽ một quả trứng gà (số 0). Đẩy lại tờ séc, nghiêm mặt nói: “Hợp đồng của ngài đã mang lại cho tôi đủ lợi nhuận rồi. Tiêu Tiêu và Điểm Điểm chơi cũng chỉ vì các con hứng thú với nhau, cảm thấy có thể làm bạn tốt thôi. Tờ séc này ngài vẫn nên thu lại đi."
Lê Dĩ Tư nghe vậy nhíu mày lại. Cô cầm tờ séc, nhìn kỹ một lúc lâu: “Thật ra..."
"Tờ séc này cô vẽ một số không lớn như vậy lên, đã làm hỏng rồi."
Lục Tử Khê nghẹn họng, bất đắc dĩ nhắm mắt lại. Cho nên nói, ý chính là ở cái tờ séc sao? Alpha đây là điểm chú ý thần kỳ gì thế này?
"Thêm nữa.” Lê Dĩ Tư một cách nghiêm túc nhìn Omega đối diện đang không hiểu sao lại vẻ mặt cạn lời, tiếp tục nói: “Cô đã hứa là ngoài công ty không dùng kính ngữ. “Ngài” cũng là kính ngữ."
Khóe miệng Lục Tử Khê co giật một chút. Cứ tưởng Alpha nhận ra cách mình "cảm ơn" có vấn đề lắm, muốn giải thích hoặc xin lỗi. Không nghĩ tới lại nhấn mạnh chuyện kính ngữ. Thật là... Cái mạch não thật đỉnh, hoàn toàn không theo kịp. Tiêu Bảo nếu biết những hành động vừa rồi của Lê Dĩ Tư, không biết có thất vọng về cô ấy không. Dù sao cô thì hoàn toàn cạn lời rồi.
"Lục Tử Khê, về việc sắp xếp lịch trình không hợp lý lần này tôi rất xin lỗi."
Lục Tử Khê ngoài ý muốn nhìn về phía Alpha.
Lê Dĩ Tư bảo đảm: “Cô yên tâm, chuyện như thế này tuyệt đối sẽ không xảy ra lần thứ hai."
Vì ỷ có chút quan hệ huyết thống với cô ấy (bên dòng phụ), khi làm sai lại không nghĩ cách đền bù, mà ngang ngược dùng thân phận và bối cảnh uy hϊếp Tiêu Ý, buộc Tiêu Ý phải sắp xếp cho Lục Tử Khê chạy lịch trình ở hai nơi. Sau khi Omega vất vả chạy xong lịch trình, cô mới biết là mình thông tin chậm trễ. Không thể ngăn chặn những người bên dòng phụ mang ý đồ xấu là sai lầm của cô.
"Mọi chuyện đã giải quyết, không có gì đâu.” Lục Tử Khê an ủi. Từ khi nghe nói bên nhãn hàng bị rút vốn, cộng thêm nhận được vài lời mời làm việc hiếm có, cô liền đoán được là Lê Dĩ Tư làm. Ngầm hiểu ra Lê Dĩ Tư không phải kiểu Alpha ỷ thế vào quan hệ họ hàng thân thích mà làm xằng làm bậy, Lục Tử Khê nhẹ nhàng thở ra.
Về uy danh của giải trí Lê thị thì có nghe qua, nhưng đối với tổng giám đốc giải trí Lê thị không thường xuyên xuất hiện trước truyền thông, cô cực kỳ không quen thuộc. Giới giải trí có không ít người ỷ thế vào chỗ dựa, bỏ qua quy tắc và giới hạn, tùy ý làm bậy.
Lục Tử Khê ở công ty cũ thời điểm cũng có bị họ hàng cấp trên gây khó dễ, phần ấm ức và không cam lòng ấy cũng chỉ có thể nhai nát nuốt vào bụng. Khi nhận được thông báo bất đắc dĩ của Tiêu Ý nói cô ấy chỉ có thể chạy hai nơi, nghe Tiêu Ý phân tích mối quan hệ giữa bên nhãn hàng và Tổng giám đốc Lê, cô cho rằng lại gặp phải kiểu Alpha coi thường quy tắc, thiên vị cái gọi là người thân.
Cho đến khi biết được sau đó bên nhãn hàng gặp phải chuyện gì, còn có Tiêu Ý một cách hưng phấn nói cho cô ấy nhận được vai nữ chính trong hai bộ phim của đạo diễn lớn, lúc này mới giải tỏa hiểu lầm. Cũng là Lục Tử Khê đơn phương hiểu lầm Lê Dĩ Tư. Bản thân Lê Dĩ Tư hoàn toàn không biết cô ấy đã từng mấy lần bị Lục Tử Khê gạch tên khỏi danh sách Alpha trong lòng.
"Để bày tỏ lời xin lỗi, chi bằng..." Lê Dĩ Tư động tác rất nhanh nhẹn, thoáng cái lại đặt một tờ séc trắng khác lên bàn trước mặt Lục Tử Khê. Thấy cô ấy không phản ứng, Lê Dĩ Tư nghĩ nghĩ rồi nói: “Cô viết đi, mấy trăm tỷ cũng không thành vấn đề gì."
"Chỉ là muốn trả góp định kỳ."
Bốn chữ "trả góp định kỳ" thốt ra từ miệng vị tổng giám đốc lớn khiến Lục Tử Khê bật cười. Cô thật là lần đầu tiên gặp người vội vàng tự làm cho bản thân phá sản. Cô đung đưa tờ séc trên tay, nói đùa: “Trăm tỷ đều cho tôi, cô nghĩ xem sau đó cô sống sao chưa?"
"Vậy phải nhờ cô “bao nuôi” rồi.” Lê Dĩ Tư nghiêm túc nói: “Bằng không tôi phải ra gầm cầu ở mất."
Câu nói "thê thảm" sau đó của Lê Dĩ Tư khiến Lục Tử Khê bật cười phụt một tiếng, ôm bụng cười đến ngả nghiêng. Lê Dĩ Tư nhìn Lục Tử Khê thoải mái cười to, khóe miệng cô ấy cũng vô thức cong lên theo. Cô cúi đầu vuốt ve cây bút ký tên trên tay, nguyên lai nói đùa cũng khá vui, một chuyện rất thú vị.
"Thế tôi viết thật nhé.” Lục Tử Khê cười nói.
"Ừm, viết đi." Lê Dĩ Tư gật đầu. Cô đặt tay lên bàn rồi thoáng cái giấu xuống dưới bàn, kể cả cây bút ký tên duy nhất đang cầm trên tay.
Lục Tử Khê: “...”
Lê Dĩ Tư chớp chớp mắt, không giấu được tia ranh mãnh dưới đáy mắt, thúc giục nói: “Viết nhanh đi."
Lê Dĩ Tư ngạc nhiên, không ngờ còn có khả năng phát triển như vậy. Cô trầm mặc một lúc lâu. Đúng lúc Lục Tử Khê định nói mình chỉ đùa thôi, Lê Dĩ Tư vừa trầm tư vừa nói: “Nếu cô điền trăm tỷ nói, có lẽ phải đợi khoảng hai năm mới đổi được."
Cô cố gắng một chút, hai năm kiếm trăm tỷ hẳn không thành vấn đề. Chỉ là sau khi đưa ra trăm tỷ, không còn một xu dính túi thì cô sống sao đây mới là vấn đề.
Lục Tử Khê: “...”
Cô không nghĩ tới Lê Dĩ Tư thật sự nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này.
"Rồi, rồi, tôi chỉ đùa chút thôi.” Lục Tử Khê nói xong. Trên dòng ghi số tiền của tờ séc, cô vẽ một quả trứng gà (số 0). Đẩy lại tờ séc, nghiêm mặt nói: “Hợp đồng của ngài đã mang lại cho tôi đủ lợi nhuận rồi. Tiêu Tiêu và Điểm Điểm chơi cũng chỉ vì các con hứng thú với nhau, cảm thấy có thể làm bạn tốt thôi. Tờ séc này ngài vẫn nên thu lại đi."
"Tờ séc này cô vẽ một số không lớn như vậy lên, đã làm hỏng rồi."
Lục Tử Khê nghẹn họng, bất đắc dĩ nhắm mắt lại. Cho nên nói, ý chính là ở cái tờ séc sao? Alpha đây là điểm chú ý thần kỳ gì thế này?
"Thêm nữa.” Lê Dĩ Tư một cách nghiêm túc nhìn Omega đối diện đang không hiểu sao lại vẻ mặt cạn lời, tiếp tục nói: “Cô đã hứa là ngoài công ty không dùng kính ngữ. “Ngài” cũng là kính ngữ."
Khóe miệng Lục Tử Khê co giật một chút. Cứ tưởng Alpha nhận ra cách mình "cảm ơn" có vấn đề lắm, muốn giải thích hoặc xin lỗi. Không nghĩ tới lại nhấn mạnh chuyện kính ngữ. Thật là... Cái mạch não thật đỉnh, hoàn toàn không theo kịp. Tiêu Bảo nếu biết những hành động vừa rồi của Lê Dĩ Tư, không biết có thất vọng về cô ấy không. Dù sao cô thì hoàn toàn cạn lời rồi.
Lục Tử Khê ngoài ý muốn nhìn về phía Alpha.
Lê Dĩ Tư bảo đảm: “Cô yên tâm, chuyện như thế này tuyệt đối sẽ không xảy ra lần thứ hai."
Vì ỷ có chút quan hệ huyết thống với cô ấy (bên dòng phụ), khi làm sai lại không nghĩ cách đền bù, mà ngang ngược dùng thân phận và bối cảnh uy hϊếp Tiêu Ý, buộc Tiêu Ý phải sắp xếp cho Lục Tử Khê chạy lịch trình ở hai nơi. Sau khi Omega vất vả chạy xong lịch trình, cô mới biết là mình thông tin chậm trễ. Không thể ngăn chặn những người bên dòng phụ mang ý đồ xấu là sai lầm của cô.
"Mọi chuyện đã giải quyết, không có gì đâu.” Lục Tử Khê an ủi. Từ khi nghe nói bên nhãn hàng bị rút vốn, cộng thêm nhận được vài lời mời làm việc hiếm có, cô liền đoán được là Lê Dĩ Tư làm. Ngầm hiểu ra Lê Dĩ Tư không phải kiểu Alpha ỷ thế vào quan hệ họ hàng thân thích mà làm xằng làm bậy, Lục Tử Khê nhẹ nhàng thở ra.
Lục Tử Khê ở công ty cũ thời điểm cũng có bị họ hàng cấp trên gây khó dễ, phần ấm ức và không cam lòng ấy cũng chỉ có thể nhai nát nuốt vào bụng. Khi nhận được thông báo bất đắc dĩ của Tiêu Ý nói cô ấy chỉ có thể chạy hai nơi, nghe Tiêu Ý phân tích mối quan hệ giữa bên nhãn hàng và Tổng giám đốc Lê, cô cho rằng lại gặp phải kiểu Alpha coi thường quy tắc, thiên vị cái gọi là người thân.
Cho đến khi biết được sau đó bên nhãn hàng gặp phải chuyện gì, còn có Tiêu Ý một cách hưng phấn nói cho cô ấy nhận được vai nữ chính trong hai bộ phim của đạo diễn lớn, lúc này mới giải tỏa hiểu lầm. Cũng là Lục Tử Khê đơn phương hiểu lầm Lê Dĩ Tư. Bản thân Lê Dĩ Tư hoàn toàn không biết cô ấy đã từng mấy lần bị Lục Tử Khê gạch tên khỏi danh sách Alpha trong lòng.
"Để bày tỏ lời xin lỗi, chi bằng..." Lê Dĩ Tư động tác rất nhanh nhẹn, thoáng cái lại đặt một tờ séc trắng khác lên bàn trước mặt Lục Tử Khê. Thấy cô ấy không phản ứng, Lê Dĩ Tư nghĩ nghĩ rồi nói: “Cô viết đi, mấy trăm tỷ cũng không thành vấn đề gì."
"Chỉ là muốn trả góp định kỳ."
Bốn chữ "trả góp định kỳ" thốt ra từ miệng vị tổng giám đốc lớn khiến Lục Tử Khê bật cười. Cô thật là lần đầu tiên gặp người vội vàng tự làm cho bản thân phá sản. Cô đung đưa tờ séc trên tay, nói đùa: “Trăm tỷ đều cho tôi, cô nghĩ xem sau đó cô sống sao chưa?"
"Vậy phải nhờ cô “bao nuôi” rồi.” Lê Dĩ Tư nghiêm túc nói: “Bằng không tôi phải ra gầm cầu ở mất."
Câu nói "thê thảm" sau đó của Lê Dĩ Tư khiến Lục Tử Khê bật cười phụt một tiếng, ôm bụng cười đến ngả nghiêng. Lê Dĩ Tư nhìn Lục Tử Khê thoải mái cười to, khóe miệng cô ấy cũng vô thức cong lên theo. Cô cúi đầu vuốt ve cây bút ký tên trên tay, nguyên lai nói đùa cũng khá vui, một chuyện rất thú vị.
"Thế tôi viết thật nhé.” Lục Tử Khê cười nói.
"Ừm, viết đi." Lê Dĩ Tư gật đầu. Cô đặt tay lên bàn rồi thoáng cái giấu xuống dưới bàn, kể cả cây bút ký tên duy nhất đang cầm trên tay.
Lục Tử Khê: “...”
Lê Dĩ Tư chớp chớp mắt, không giấu được tia ranh mãnh dưới đáy mắt, thúc giục nói: “Viết nhanh đi."
12
0
2 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
