Chương 86
Đầu Tư Màu Vàng Tái Hiện
Chắc hẳn đây chính là chỗ độc đáo của Hoang Cổ Thánh Thể, tất nhiên cũng không thể thiếu ý chí tiên đạo của Cửu U Tẩy Tiên Tuỷ cọ rửa hồn cung.
Bằng không thì hắn cũng không thể có thần niệm mạnh mẽ như vậy!
Lập tức thân hình của Mục Thần Xuyên loé lên, đi đến trên đỉnh núi, quan sát sơn xuyên đại địa dưới chân. Sau đó có một cỗ ba động thần niệm vô cùng viên mãn tràn ra, phủ xuống trong phương viên mấy ngàn dặm.
Mà lúc này âm thanh máy móc của hệ thống cũng vang vọng lên trong đầu óc của hắn.
“Đinh, kiểm tra đo lường được có tộc nhân tư chất đầu tư màu vàng.”
“A? Lại có thêm tộc nhân tư chất màu vàng xuất hiện. Xem ra đây chính là tác dụng của lực lượng khí vận khi thu phục Đan Tâm các.”
Ánh mắt Mục Thần Xuyên ngưng lại, vừa muốn nhích người liền phát hiện khí tức của một tu sĩ Động Thiên tầng sáu đang đi về hướng chủ phong.
Chính là Tam trưởng lão Mục Bình Dương, cũng là trưởng lão dòng chính của chi mạch bọn hắn.
“Tộc trưởng! !”
Mấy giây sau, thân người Mục Bình Dương còn chưa tới nhưng đã truyền ra âm thanh lo lắng.
Mục Thần Xuyên hơi nghi hoặc một chút, mở miệng nói: “Tam trưởng lão, xảy ra chuyện gì?”
“Tộc trưởng, cháu ta nhiễm phải đồ vật không rõ lai lịch, bây giờ giống như đang động kinh! ! Thứ đó làm cho thần thức của hắn rối loạn, miệng thì nói mê sảng, mong Tộc trưởng đích thân tới nhìn một chút, xem có cách giải quyết hay không?”
Mục Bình Dương gấp tới nỗi mồ hôi đầy đầu, nói xong mới kịp phản ứng lại, chắp tay về hướng Mục Thần Xuyên.
“Động kinh?”
“Miệng nói mê sảng? Hắn nói mê sảng gì?” Mục Thần Xuyên khẽ nhíu mày.
“Nói cái gì mà….. Ngoài cửa sổ có gió lốc màu đỏ, xuất hiện quái vật mọc tóc đỏ!”
“Nghe thật là khiếp người!”
Mục Bình Dương suy tư một chút, kinh hồn tán đảm nói.
“Tóc đỏ….. Đi thôi, đi nhìn xem một chút.”
Mục Thần Xuyên có chút bất đắc dĩ mà bay theo hắn về hướng một toà linh phong.
Đi gần tới nơi thì hắn mới phát hiện, cháu của Mục Bình Dương chính là tộc nhân có tư chất màu vàng. Điều này làm cho Mục Thần Xuyên thầm kinh ngạc trong lòng, hỏi: “Người cháu ruột này của ngươi bình thường không ở tộc địa sao?”
“Đúng vậy, tên tiểu tử thúi này ngày bình thường không thích tu luyện, cả ngày cứ nghiên cứu các loại trận pháp, phong thuỷ cổ quái kỳ lạ. Trong lúc tức giận lão phu đã đưa hắn về nhà mẹ, mắt không thấy tâm không phiền.”
“Nhưng mấy ngày trước đây hắn lại phát tác cơn quái bệnh này, người của bên kia cũng thúc thủ vô sách, ta mới cho người đưa hắn về.”
Mục Bình Dương vội vã giải thích nói.
“Thì ra là thế.” Mục Thần Xuyên gật đầu một cái.
Rất nhanh, hai người đã đi tới trong một sương phòng cỡ lớn.
Nằm trên giường là một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, sắc mặt vô cùng trắng bệch, đang mở to hai con mắt vô thần nhìn trần nhà tựa như bị ma nhập.
Trong miệng hắn thỉnh thoảng lại nói nhỏ: “Tóc đỏ.”
“Quái vật mọc tóc đỏ!”
“Tới nữa rồi…..” Trên mặt Mục Bình Dương lộ ra vẻ sầu khổ, nhìn về Mục Thần Xuyên với ánh mắt xin giúp đỡ.
Cháu ruột hắn cũng là hậu bối dòng chính của Mục Thần Xuyên, có quan hệ máu mủ không cạn, tự nhiên phải thân thiết hơn rất nhiều.
Đôi mắt của Mục Thần Xuyên ngưng lại, khởi động Chân Thị Chi Nhãn.
[ Tính danh: Mục Vũ Sinh ]
[ Tu vi: Đạo Cơ tầng ba ]
[ Tư chất: Trung đẳng ]
[ Ngộ tính: Tuyệt thế ]
[ Thiên phú: Trong cơ thể có khắc phù văn Thượng Cổ, Đệ Tam Sát Trận ]
[ Phúc duyên: Thu được truyền thừa của Nguyên Thiên Sư đời thứ tư ( nhiễm phải vật bất tường, đích thân trải qua nguyền rủa ) ]
Nhìn đến đây, sắc mặt của Mục Thần Xuyên biến đổi.
Trong cơ thể hậu bối này của hắn dĩ nhiên có khắc Đệ Tam Sát Trận thời Thượng Cổ!
Thượng Cổ! Đây là một kỷ nguyên vô cùng xa xôi, cường giả xuất hiện lớp lớp, chính là một đại thế hoàng kim vô cùng chói lọi.
Mà sát trận có thể xếp hàng thứ ba dưới thời đại kia thì uy lực không cần nghĩ cũng biết. Một khi tu luyện tới đại thành thì sẽ đạt được lực lượng khủng bố quỷ thần khó lường. Hơn nữa Mục Vũ Sinh còn thu được truyền thừa của Nguyên Thiên Sư.
Sức mạnh của mạch này rất là quỷ dị, cả ngày du tẩu ở những nơi âm uế hắc ám, tinh thông với trận pháp nhất đạo. Có thể định đại thế núi sông, tầm Long mạch thần nguyên, có được thiên địa vĩ lực khó thể tưởng tượng.
“Tộc trưởng, có biện pháp nào không?” Mục Bình Dương trông thấy Mục Thần Xuyên biến đổi sắc mặt, trong lòng hắn dâng lên dự cảm không tốt cho nên mở miệng nhỏ giọng dò hỏi.
Mục Thần Xuyên cau mày, trầm ngâm trong chốc lát rồi chầm chậm nói: “Để ta thử xem.”
Hoang Cổ Thánh Thể của hắn được xưng là vạn tà bất xâm, có thể kiềm hãm tất cả dị tượng, cũng không biết có cách nào hoá giải nguyền rủa của Nguyên Thiên Sư nhất mạch hay không.
Ngay lập tức, Mục Thần Xuyên đưa cánh tay lên vạch một cái, vài giọt Thánh huyết màu vàng tản ra sinh cơ dào dạt chảy xuống nhỏ vào trên thân thể của Mục Vũ Sinh.
Thoáng chốc, trong hư không dâng lên từng luồng khói trắng, có sinh vật quỷ dị không rõ lai lịch phát ra tiếng kêu rên thê lương thảm thiết, nghe vào tai tựa như ma âm, vô cùng tà ác.
Ánh mắt của Mục Thần Xuyên ngưng lại, một đạo sức mạnh thần thức khủng bố xẹt qua nghiền nát toàn bộ thân hình của chúng nó.
Trong sương phòng dần khôi phục lại sự yên tĩnh.
“Thật… Thật là có những thứ không sạch sẽ a.”
Mục Bình Dương cực kỳ hoảng sợ, hắn cảnh giác nhìn chăm chú vào hư không.
“Không có gì, đã bị ta chém giết.”
Mục Thần Xuyên khoác tay áo, lập tức nhìn về thiếu niên trên giường. Sắc mặt vốn tái nhợt của hắn đã khôi phục lại nét đỏ hồng, chỉ là hai con ngươi vẫn cứ nhắm chặt, xem ra thần thức cũng bị thương không nhẹ, cần phải tĩnh dưỡng mấy ngày mới có thể tốt lên.
“Tam trưởng lão, ngươi đi Đan Các lấy mấy loại đan dược định hồn cho hắn ăn vào, sau khi phục dụng thì sẽ không còn đáng ngại gì nữa.”
Mục Bình Dương nghe xong lập tức mừng rỡ, hắn vội vã khom người hành lễ.
“Đa tạ Tộc trưởng xuất thủ.”
“Không cần đa lễ, chờ hắn tỉnh lại thì gọi hắn tới chủ phong gặp ta.” Mục Thần Xuyên mỉm cười.
“Vâng.” Mục Bình Dương lên tiếng.
Sau đó hai người lần lượt đi ra sương phòng, một người đi về chủ phong, một người đi tới Đan Các.
Ba ngày sau…
Có một thiếu niên đi lên chủ phong, trên đường đi hắn cứ nhìn chung quanh, xem ra là rất tò mò với cảnh vật nơi đây.
Không bao lâu hắn đã đi tới động phủ của Mục Thần Xuyên, cất giọng nói.
“Mục Vũ Sinh tới bái kiến Tộc trưởng.”
Thân hình của Mục Thần Xuyên loé lên, xuất hiện bên ngoài động phủ, đánh giá thiếu niên trước mắt, mỉm cười nói. “Ngươi đã tỉnh rồi sao, cảm giác thế nào?”
Mục Vũ Sinh vỗ ngực, nhếch mép cười một tiếng: “Đa tạ Tộc trưởng cứu giúp, cảm giác rất tốt, tinh thần sảng khoái, bách tà bất xâm!”
Tính cách của thiếu niên này cực kỳ khiêu thoát, có vài phần giống với Mục Lãng, cho dù là khi đối mặt với Mục Thần Xuyên thì cũng không câu nệ gì, cử chỉ hành vi rất là tuỳ ý.
Mục Thần Xuyên yên lặng cười một tiếng, lắc đầu nói: “Sao ngươi lại bị nhiễm phải nguyền rủa của Nguyên Thiên Sư?”
Mục Vũ Sinh vừa nghe tới ba chữ Nguyên Thiên Sư thì ngưng mắt lại, kinh ngạc nói: “Tộc trưởng ngài quả không phải người thường! Lại có thể biết được Nguyên Thiên Sư, khó trách gia gia, phụ thân đều luôn nói ngài có năng lực quỷ thần khó lường.”
Mục Thần Xuyên đối với lời nói dí dởm của vị hậu bối này có chút vô ngữ, hắn giả vờ tức giận gõ đầu hắn một cái, hừ lạnh nói: “Không được đánh trống lãng, mau nói.”
“Ừm…. Điều này phải nói sao đây…..Thì là thời gian trước xui xẻo, ta đi đào một ngôi mộ, là một toà âm phần, bên trong có chôn thi cốt của Nguyên Thiên Sư đời thứ tư. Toàn thân của hắn mọc đầy tóc đỏ, nhiễm phải nguyền rủa bất tường.”
“Sau đó ta bị trúng chiêu, chuyện kế tiếp thì chắc ngài cũng biết.”
Sau khi nói xong thì trong đôi mắt của Mục Vũ Sinh hiện lên ánh sáng màu tím cùng với Âm Dương nhị khí, tựa như một loại đồng thuật tò mò quan sát Mục Thần Xuyên.
Sau một giây, hắn chỉ cảm giác phía trước như có kim quang vạn trượng, vô cùng nhứt mắt, trực tiếp đẩy lùi hắn ra xa mấy trượng làm cho trên mặt hắn lộ ra thần sắc rung động.
“A, không biết lớn nhỏ.” Mục Thần Xuyên hừ lạnh một tiếng nhưng cũng không tức giận.
“Đây là đồng thuật của Nguyên Thiên Sư sao, tiểu tử ngươi nhìn ra cái gì?”
“Khí huyết mênh mông như biển lớn tựa như một đầu Chân Long đang ở trước mắt ta. Còn có một thứ đen sì không nhìn rõ là vật gì…..”
“Nhưng mà cũng không quan trọng, mà quan trong nhất chính là!!”
“Tộc trường ngài lại là Thánh Thể a! !”
55
0
5 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
