0 chữ
Chương 23
Chương 23
“Người đã đến đủ cả, có chuyện gì thì nói thẳng ra cho rõ ràng! Một đại gia đình mà cứ làm rối lên như thế, ta muốn xem thử ngươi, một nhị thúc, rốt cuộc định chấp nhặt chuyện gì với bọn nhỏ?” Trương lão phu nhân lên tiếng, sắc mặt không mấy hòa nhã.
Bà trước đây thương yêu nhất chính là đứa nhị nhi tử này, nhưng từ khi hắn cưới Tống thị, ngày ngày chỉ biết quẩn quanh những chuyện vụn vặt trong hậu trạch. Trong nhà bao nhiêu chuyện cần lo, hắn lại càng ngày càng không nên thân.
Nhưng lần này, suy nghĩ của Trương Loan lại kiên định chưa từng có.
Hắn mơ hồ nhận ra rằng, thái độ của mình đối với chuyện này sẽ ảnh hưởng đến cách nhìn của nữ nhi trong lòng, của thê tử phía sau, và cả hai nhi tử nhỏ tuổi bên cạnh thê tử về hắn trong tương lai.
Hắn nhất định phải thể hiện sự cứng rắn của một gia chủ, đứng ra bảo vệ bọn họ.
“Mẫu thân, không phải nhi tử so đo với hài tử, mà là hài tử của đại ca, thực sự đã làm ra chuyện vượt quá lẽ thường.”
Lời vừa thốt ra đã khiến người kinh ngạc. Hắn chẳng màng phản ứng của lão phu nhân, lập tức nhìn thẳng về phía Trương Nghĩa Linh, đặt câu hỏi: “Nghĩa Linh, nhị thúc hỏi ngươi, hôm đó tại sao ngươi lại phóng hỏa sau khi nhị muội nghỉ tạm trong thiện phòng? Sau đó vì sao không dám thừa nhận?”
Câu nói này như một lời khẳng định rằng, chính Trương Nghĩa Linh là kẻ phóng hỏa.
Trương Mi Thọ bỗng nhìn phụ thân với con mắt khác.
Kiếp trước, nàng bị bỏng, phụ thân cũng không phải mặc kệ, chỉ là không ai nghĩ đến việc có người cố ý phóng hỏa. Khi đó, phụ thân chỉ lo tìm danh y chữa sẹo cho nàng, nhưng vì mâu thuẫn không ngừng với mẫu thân nên chẳng thể quan tâm chu toàn.
Lúc này đây, nàng chỉ vừa nhắc nhở một chút, phụ thân đã lập tức làm đến mức tốt nhất.
Dĩ nhiên, chuyện do hài tử gây ra thì tra xét không hề khó, chỉ cần muốn điều tra là sẽ rõ ngay. Nhưng từ lúc xác nhận chân tướng đến khi tìm đến tổ mẫu, rồi từng câu từng chữ mà phụ thân nói ra, tất cả đều dứt khoát, mạnh mẽ, không chút vòng vo hay che đậy.
Từ khi biết được sự thật, phụ thân chưa từng có ý định làm to chuyện hóa nhỏ hay giữ thể diện cho tình huynh đệ.
“Nhị đệ, ngươi nói vậy là có ý gì? Làm sao có thể nói rằng Nghĩa Linh phóng hỏa?” Trương Ngạn cảm nhận được nhi tử sợ hãi, đè nén tức giận nói: “Ta biết Trăn Trăn bị thương không thể đi lại, ngươi sốt ruột là chuyện dễ hiểu, nhưng cũng không thể vô cớ giận chó đánh mèo lên những hài tử khác.”
“Có hay không giận chó đánh mèo, đại ca đừng vội kết luận.” Trương Loan lạnh nhạt đáp, rồi quay sang gã sai vặt đứng ngoài cửa: “Đưa hai nha đầu kia vào.”
Gã sai vặt lập tức nhận lệnh rời đi.
Trương lão phu nhân không vội lên tiếng, chỉ nhíu đôi mày thưa thớt.
Liễu thị trong lòng bất giác kinh hãi, lặng lẽ chọc nhẹ nữ nhi Trương Mi Nghiên đứng bên cạnh, nhưng chỉ thấy nàng cúi đầu, không dám nói gì.
Chẳng mấy chốc, hai bà tử áp giải A Mật vào đại sảnh, theo sau là một nha hoàn áo vải thô tên A Đậu.
Vừa bước vào, A Đậu liền đưa mắt tìm kiếm Trương Mi Thọ. Chủ tớ bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt A Đậu lập tức đỏ hoe.
A Mật bị hai bà tử không chút nể nang đẩy mạnh xuống đất. Nàng vội quỳ xuống, ngẩng đầu nhìn quanh, ngoài Trương lão phu nhân ra, tất cả mọi người đều đang đứng, ánh mắt lạnh lẽo khiến nàng run rẩy.
Bà trước đây thương yêu nhất chính là đứa nhị nhi tử này, nhưng từ khi hắn cưới Tống thị, ngày ngày chỉ biết quẩn quanh những chuyện vụn vặt trong hậu trạch. Trong nhà bao nhiêu chuyện cần lo, hắn lại càng ngày càng không nên thân.
Nhưng lần này, suy nghĩ của Trương Loan lại kiên định chưa từng có.
Hắn mơ hồ nhận ra rằng, thái độ của mình đối với chuyện này sẽ ảnh hưởng đến cách nhìn của nữ nhi trong lòng, của thê tử phía sau, và cả hai nhi tử nhỏ tuổi bên cạnh thê tử về hắn trong tương lai.
Hắn nhất định phải thể hiện sự cứng rắn của một gia chủ, đứng ra bảo vệ bọn họ.
Lời vừa thốt ra đã khiến người kinh ngạc. Hắn chẳng màng phản ứng của lão phu nhân, lập tức nhìn thẳng về phía Trương Nghĩa Linh, đặt câu hỏi: “Nghĩa Linh, nhị thúc hỏi ngươi, hôm đó tại sao ngươi lại phóng hỏa sau khi nhị muội nghỉ tạm trong thiện phòng? Sau đó vì sao không dám thừa nhận?”
Câu nói này như một lời khẳng định rằng, chính Trương Nghĩa Linh là kẻ phóng hỏa.
Trương Mi Thọ bỗng nhìn phụ thân với con mắt khác.
Kiếp trước, nàng bị bỏng, phụ thân cũng không phải mặc kệ, chỉ là không ai nghĩ đến việc có người cố ý phóng hỏa. Khi đó, phụ thân chỉ lo tìm danh y chữa sẹo cho nàng, nhưng vì mâu thuẫn không ngừng với mẫu thân nên chẳng thể quan tâm chu toàn.
Dĩ nhiên, chuyện do hài tử gây ra thì tra xét không hề khó, chỉ cần muốn điều tra là sẽ rõ ngay. Nhưng từ lúc xác nhận chân tướng đến khi tìm đến tổ mẫu, rồi từng câu từng chữ mà phụ thân nói ra, tất cả đều dứt khoát, mạnh mẽ, không chút vòng vo hay che đậy.
Từ khi biết được sự thật, phụ thân chưa từng có ý định làm to chuyện hóa nhỏ hay giữ thể diện cho tình huynh đệ.
“Nhị đệ, ngươi nói vậy là có ý gì? Làm sao có thể nói rằng Nghĩa Linh phóng hỏa?” Trương Ngạn cảm nhận được nhi tử sợ hãi, đè nén tức giận nói: “Ta biết Trăn Trăn bị thương không thể đi lại, ngươi sốt ruột là chuyện dễ hiểu, nhưng cũng không thể vô cớ giận chó đánh mèo lên những hài tử khác.”
Gã sai vặt lập tức nhận lệnh rời đi.
Trương lão phu nhân không vội lên tiếng, chỉ nhíu đôi mày thưa thớt.
Liễu thị trong lòng bất giác kinh hãi, lặng lẽ chọc nhẹ nữ nhi Trương Mi Nghiên đứng bên cạnh, nhưng chỉ thấy nàng cúi đầu, không dám nói gì.
Chẳng mấy chốc, hai bà tử áp giải A Mật vào đại sảnh, theo sau là một nha hoàn áo vải thô tên A Đậu.
Vừa bước vào, A Đậu liền đưa mắt tìm kiếm Trương Mi Thọ. Chủ tớ bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt A Đậu lập tức đỏ hoe.
A Mật bị hai bà tử không chút nể nang đẩy mạnh xuống đất. Nàng vội quỳ xuống, ngẩng đầu nhìn quanh, ngoài Trương lão phu nhân ra, tất cả mọi người đều đang đứng, ánh mắt lạnh lẽo khiến nàng run rẩy.
8
0
3 tháng trước
10 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
