TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 18
Chương 18

Trương Mi Thọ bước ra khỏi Hải Đường Cư, theo bản năng nhìn về phía gốc xuân thụ bên chân tường ngoài cửa.

Trong Tiêu Dao Du, thượng cổ có loài "đại xuân", tám nghìn năm mới vào một mùa thu. Vì vậy, trong phong thủy, xuân thụ mang ý nghĩa hộ trạch, trường thọ.

Nhưng mẫu thân nàng, dù sống trong viện này, lại chẳng thể trường thọ.

Nàng vẫn nhớ, khi còn nhỏ, mỗi lần phụ mẫu cãi nhau, phụ thân muốn nhìn mẫu thân nhưng lại sợ khiến bà tức giận. Thế là ông thường trèo lên cây xuân thụ um tùm này, lặng lẽ "nhìn lén" từ trên cao.

Sau khi mẫu thân qua đời, ông vẫn tiếp tục trèo lên cây, có lần ngồi đó suốt cả đêm.

Rồi một lần, ông say rượu, từ trên cây ngã xuống, không chỉ gãy tay mà còn đập đầu trọng thương, hôn mê mấy ngày. Trong cơn giận dữ, tổ mẫu sai người đốn hạ cây xuân thụ ấy.

Khi phụ thân tỉnh lại, chưa kịp đi giày, tóc tai rối bù, đã lao đến trước Hải Đường Cư. Ông ngã ngồi dưới gốc cây bị chặt, khóc nức nở như một hài tử.

Lúc nàng chạy đến, phụ thân ôm chặt lấy nàng, vừa ôm vừa khóc.

Từ đó trở đi, phụ thân càng chìm trong men rượu. Người ta đều nói, nhị gia Trương gia điên rồi.

Nghĩ đến đây, Trương Mi Thọ thấy mắt cay cay, nơi đáy lòng trĩu nặng nỗi đau.

Nàng theo bản năng ngẩng đầu, nhìn tán cây xanh mướt xòe rộng dưới nắng hè gay gắt, tạo thành một khoảng bóng râm mát rượi.

Giữa những tán lá rậm rạp ấy, nàng bất chợt thấy một vệt màu lam sẫm.

Giữa mảng xanh biếc khẽ lay động trong gió, sắc lam ấy nổi bật hẳn lên.

Quả nhiên!

Trương Mi Thọ khẽ cười thở dài trong lòng, ra hiệu cho A Mật tạm dừng.

“Phụ thân!”

Nàng cất cao giọng gọi về phía bóng cây thẫm màu kia.

Trương Loan trăm triệu lần không ngờ rằng mình lại bị nữ nhi phát hiện. Tiếng gọi bất ngờ khiến hắn giật mình đến suýt trượt chân ngã xuống. Cũng may hai tay kịp bám chặt thân cây, miễn cưỡng giữ vững được thăng bằng.

Rõ ràng hắn đã ẩn nấp kỹ càng như vậy, ngay cả lúc trèo lên cũng cố tình chọn quần áo sẫm màu để không bị phát hiện. Hắn nghĩ mình đã cẩn thận đến mức không ai có thể nhận ra.

Ấy vậy mà… Đúng là nữ nhi của hắn! Tuổi còn nhỏ mà đã có đôi mắt tinh tường đến kinh người!

Nhưng mà… Bí mật hắn giấu suốt bảy năm nay, chẳng lẽ hôm nay sẽ bị phơi bày trước bàn dân thiên hạ sao?

Trương Loan đành thuần thục mà không cam lòng trèo xuống khỏi cây.

Làm phụ thân, trèo cây chẳng phải tấm gương tốt cho con cái. Hắn tự nhủ nhất định phải tìm một lời giải thích hợp lý. Có lẽ hắn có thể nói rằng mình đang quan sát thiên văn? Nhưng vấn đề là… Giữa ban ngày ban mặt thế này, ai mà tin cho được?

“Phụ thân đang trèo cây hóng mát sao?” Trương Mi Thọ cười tủm tỉm hỏi.

Đúng là nữ nhi tri kỷ!

6

0

3 tháng trước

4 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.