0 chữ
Chương 77
Chương 77
Mấy hôm nay thời tiết rất đẹp, mấy ngày trước có trận mưa rào, xua tan hết cái nóng oi ả nơi sơn cốc.
Rừng thông phía xa phủ một lớp sương trắng mờ mịt, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, ánh sáng xuyên qua giống như từ chiếc đèn vàng được phủ một lớp voan mỏng.
Quan Chu thích ngồi trên xích đu tắm nắng trong những ngày thời tiết như thế này.
Suốt mấy ngày liền, sau khi ăn sáng xong, cậu ta duỗi thẳng chân, tự giác chiếm lấy sân vườn.
Đối với những người phụ nữ làm công việc nhà, có một chàng trai trẻ cao lớn chân dài ở nhà thật tốt, đúng là lao động miễn phí tự đến tận cửa.
Dì Trần dựng sào phơi đồ bằng tre, vừa xách cái chậu đầy quần áo ướt từ phòng giặt ra, thì người nào đó đang chúi đầu vào điện thoại kia ngẩng lên liếc nhìn một cái, rồi tự giác nhét điện thoại vào túi, ra giúp dì phơi đồ. Dì Trần không thể hài lòng hơn được nữa.
Đẹp trai, ít nói không phiền phức, còn biết giúp đỡ việc nhà, sao một đứa trẻ như vậy lại không được yêu thích chứ.
Công việc của dì bị người ta kiên quyết giành lấy, đành đứng không bên cạnh nhìn.
Dì vừa lau khô nước trên tay vào quần áo, vừa lẩm bẩm với Tạ Dĩ ở bên cạnh: "Theo dì thấy, thằng bé Tiểu Chu này chẳng có vấn đề gì cả, chỉ là bố mẹ nó yêu cầu quá cao với con ruột, nên nhìn đâu cũng thấy không vừa mắt. Ông Quan đưa nó sang đây để cậu dạy dỗ, dì không nói bừa đâu, dì thấy Tiểu Chu ngoan hơn cậu hồi nhỏ nhiều."
Tạ Dĩ trước đây ngoài lúc sắc thuốc ra thì hiếm khi ở ngoài sân, nhất là sáng sớm, cơ bản cứ như có vị trí cố định vậy, toàn bộ cơ thể như mọc rễ trong phòng trà.
Mấy hôm nay có lẽ là chịu ảnh hưởng của sức sống mới mẻ, lúc không có việc gì cũng bắt đầu ra hiên nhà phơi nắng.
Dì Trần không hiểu được tâm tư anh ta, người sức khỏe không tốt vốn dĩ càng nên tắm nắng, trước đây dì không biết đã khuyên bao nhiêu lần rồi, có một người cứ hứa hẹn ngon ngọt, nói gì mà "Vâng ạ", "Con viết xong chữ này đã", "Lát nữa con đi ngay", dỗ cho người ta choáng váng.
Kết quả là sau khi dì ra khỏi cửa, đợi mãi chẳng thấy bóng người, quay lại mới phát hiện người vừa hùng hồn tuyên bố kia đã đi đâu mất hút.
Tạ Dĩ bị ánh nắng chiếu vào hơi nheo mắt lại, khóe môi nở nụ cười nhàn nhạt: "Đúng là tốt thật."
Anh nhìn xa xa, thấy Quan Chu vừa phơi xong món đồ cuối cùng, xách chậu đi tới, đưa cho dì Trần, giọng nói nhạt nhẽo không giống như vừa giúp một việc gì, giống như Hoàng đế bệ hạ tranh thủ chút thời gian rảnh để chiếu cố qua loa cho một người nào đó: "Xong rồi."
Đợi dì Trần nhận lấy chậu rồi đi, cậu ta lại phủi tay, định tiếp tục dính chặt trên xích đu chơi điện thoại.
Tạ Dĩ gọi cậu ta từ phía sau: "Có muốn xem phim cùng không?"
Quan Chu thấy anh ta đang mơ ngủ, quay đầu lại nhìn anh với vẻ mặt kiểu "anh chưa ngủ dậy à", lười đến nỗi chẳng buồn mở miệng. Xem phim cùng anh ta á? Hai thằng đàn ông con trai, là anh ta có bệnh hay chính mình có bệnh đây?
"Đừng nhìn tôi thế chứ, lỡ bị lác thì đổ thừa tôi là tôi kiện cậu tội ăn vạ đấy." Tạ Dĩ cười nói. "Cũng có phải kéo cậu đi làm chuyện xấu đâu, tôi muốn nói là, luyện nói không chỉ dùng mỗi miệng, còn phải dùng cả tai nữa. Chọn một bộ phim tiếng Anh cho cậu luyện nghe."
Quan Chu ngước mắt nhìn anh, đánh giá vài giây, thấy vẻ mặt anh bình thường, không giống đang trêu chọc mình, suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Phim gì?"
Rừng thông phía xa phủ một lớp sương trắng mờ mịt, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, ánh sáng xuyên qua giống như từ chiếc đèn vàng được phủ một lớp voan mỏng.
Quan Chu thích ngồi trên xích đu tắm nắng trong những ngày thời tiết như thế này.
Suốt mấy ngày liền, sau khi ăn sáng xong, cậu ta duỗi thẳng chân, tự giác chiếm lấy sân vườn.
Đối với những người phụ nữ làm công việc nhà, có một chàng trai trẻ cao lớn chân dài ở nhà thật tốt, đúng là lao động miễn phí tự đến tận cửa.
Dì Trần dựng sào phơi đồ bằng tre, vừa xách cái chậu đầy quần áo ướt từ phòng giặt ra, thì người nào đó đang chúi đầu vào điện thoại kia ngẩng lên liếc nhìn một cái, rồi tự giác nhét điện thoại vào túi, ra giúp dì phơi đồ. Dì Trần không thể hài lòng hơn được nữa.
Công việc của dì bị người ta kiên quyết giành lấy, đành đứng không bên cạnh nhìn.
Dì vừa lau khô nước trên tay vào quần áo, vừa lẩm bẩm với Tạ Dĩ ở bên cạnh: "Theo dì thấy, thằng bé Tiểu Chu này chẳng có vấn đề gì cả, chỉ là bố mẹ nó yêu cầu quá cao với con ruột, nên nhìn đâu cũng thấy không vừa mắt. Ông Quan đưa nó sang đây để cậu dạy dỗ, dì không nói bừa đâu, dì thấy Tiểu Chu ngoan hơn cậu hồi nhỏ nhiều."
Tạ Dĩ trước đây ngoài lúc sắc thuốc ra thì hiếm khi ở ngoài sân, nhất là sáng sớm, cơ bản cứ như có vị trí cố định vậy, toàn bộ cơ thể như mọc rễ trong phòng trà.
Mấy hôm nay có lẽ là chịu ảnh hưởng của sức sống mới mẻ, lúc không có việc gì cũng bắt đầu ra hiên nhà phơi nắng.
Kết quả là sau khi dì ra khỏi cửa, đợi mãi chẳng thấy bóng người, quay lại mới phát hiện người vừa hùng hồn tuyên bố kia đã đi đâu mất hút.
Tạ Dĩ bị ánh nắng chiếu vào hơi nheo mắt lại, khóe môi nở nụ cười nhàn nhạt: "Đúng là tốt thật."
Anh nhìn xa xa, thấy Quan Chu vừa phơi xong món đồ cuối cùng, xách chậu đi tới, đưa cho dì Trần, giọng nói nhạt nhẽo không giống như vừa giúp một việc gì, giống như Hoàng đế bệ hạ tranh thủ chút thời gian rảnh để chiếu cố qua loa cho một người nào đó: "Xong rồi."
Tạ Dĩ gọi cậu ta từ phía sau: "Có muốn xem phim cùng không?"
Quan Chu thấy anh ta đang mơ ngủ, quay đầu lại nhìn anh với vẻ mặt kiểu "anh chưa ngủ dậy à", lười đến nỗi chẳng buồn mở miệng. Xem phim cùng anh ta á? Hai thằng đàn ông con trai, là anh ta có bệnh hay chính mình có bệnh đây?
"Đừng nhìn tôi thế chứ, lỡ bị lác thì đổ thừa tôi là tôi kiện cậu tội ăn vạ đấy." Tạ Dĩ cười nói. "Cũng có phải kéo cậu đi làm chuyện xấu đâu, tôi muốn nói là, luyện nói không chỉ dùng mỗi miệng, còn phải dùng cả tai nữa. Chọn một bộ phim tiếng Anh cho cậu luyện nghe."
Quan Chu ngước mắt nhìn anh, đánh giá vài giây, thấy vẻ mặt anh bình thường, không giống đang trêu chọc mình, suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Phim gì?"
4
0
2 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
