0 chữ
Chương 55
Chương 55
Không cần thử cũng biết.
Quan Chu thầm nghĩ vậy, nhưng vẫn hơi nghiêng người, đứng đối diện anh ta từ đằng xa. Gấu quần buông xuống mắt cá chân, đôi chân cậu trông thẳng tắp, không hề có ý định nhúc nhích.
Tạ Dĩ cười khẽ một tiếng, từ ngoài đi vào, dừng lại trước mặt cậu, chìa một bàn tay gân guốc rõ ràng ra trước mắt Quan Chu.
Lòng bàn tay anh ta khá lớn, ngón tay nào cũng như đốt trúc, đường nét vừa ôn nhuận vừa dứt khoát, trắng bệch đến nỗi chỉ ở các khớp ngón tay và lòng bàn tay mới thấy một chút sắc máu mỏng manh.
Quan Chu nhìn bàn tay đột nhiên chìa ra đó, vẻ mặt khó hiểu: "Làm gì?"
Tạ Dĩ mỉm cười nói: "Không phải nhóc con đang đợi người mời sao?"
...
Quan Chu không nhịn được: "Anh bị mù à? Nhìn ra từ đâu thế?"
Tạ Dĩ cười khẽ một tiếng, thu tay về, hỏi một câu chẳng đầu chẳng cuối: "Uống trà không?"
Quan Chu không lên tiếng.
Cậu cứ tưởng Tạ Dĩ sẽ đưa mình đến phòng trà, nào ngờ anh ta lại bảo cậu đợi ở sân, còn tự mình chui vào nhà không biết làm gì.
Quan Chu mở cổng sân ra, ngồi trên xích đu nhìn xuống rừng tùng bên dưới. Không còn cửa cách âm, lúc này tiếng gió trong trẻo, tiếng lá cây xào xạc cũng thật êm đềm tĩnh lặng.
Cậu bị gió núi thổi qua, từ từ cảm thấy buồn ngủ. Lại nghe tiếng bước chân từ xa vọng lại gần phía sau, quay đầu nhìn, thấy Tạ Dĩ bước ra từ trong nhà.
Anh ta cúi đầu nghịch thứ gì đó trong tay. Mắt Quan Chu theo hướng nhìn của anh ta liếc xuống, thấy anh ta không biết moi ở đâu ra một cái ấm đất nữa.
Cái ấm đất này khác với cái anh ta dùng để sắc thuốc. Cái kia màu đất, nhìn là biết đã dùng rất lâu rồi, còn cái trong tay Tạ Dĩ là ấm đất trắng, trông khá mới.
"Anh không phải bảo là nấu trà sao?" Quan Chu hỏi.
"Nghe nói về "vây lò nấu trà" chưa?" Tạ Dĩ ngồi trên chiếc ghế đẩu thấp cạnh gốc cây khô không xa chỗ cậu, cúi đầu nhóm lửa vào cái lò nhỏ sắc thuốc của mình.
Quan Chu đương nhiên từng nghe rồi, toàn là mấy cái trò của lũ văn nhân thối tha thích làm ra vẻ tao nhã bày ra thôi. Cậu nói: "Người ta toàn làm thế vào mùa đông, anh làm "vây lò nấu trà" vào mùa hè thế này là muốn đốt cháy cả quả núi à?"
Tạ Dĩ không ngẩng đầu, tiếp tục động tác trong tay, giọng bình thản: "Không sao, mảnh đất này là của tôi."
...
Được.
Quan Chu quay đầu đi, không định chấp cái gã vô lý này nữa, nhưng lại nghe tiếng bật lửa "tách tách" cứ vang lên mãi.
Cậu liếc mắt nhìn sang. Ngọn lửa từ chiếc bật lửa trong tay Tạ Dĩ bị gió thổi cứ run rẩy không ngừng, không những không bay vào lò mà còn mấy lần suýt táp vào mu bàn tay anh ta theo hướng ngược lại.
Quan Chu nhìn một lát, vài giây sau đờ mặt đứng dậy, đi đóng sầm cánh cổng sân vừa mở ra. Không ngờ cậu dùng lực hơi mạnh, làm ông Đỗ thúc ở căn nhà bên cạnh thức giấc. Đèn trong nhà đột nhiên sáng lên, ông Đỗ thúc luống cuống la lên một tiếng "Ai đấy?"
Tiếng động này trong đêm tĩnh mịch như hòn đá ném xuống mặt nước, có vẻ hơi đột ngột. Ngón tay Quan Chu vẫn đang vịn trên cửa khẽ run lên, tự dưng cảm thấy hơi chột dạ, cắn lưỡi không nói gì.
"Không sao đâu Đỗ thúc." Tạ Dĩ nâng giọng giúp cậu trả lời.
Ông Đỗ thúc "ừ ừ" hai tiếng, vừa như càu nhàu lại vừa như quan tâm, lẩm bẩm nói một câu "Tiểu Dĩ à, ngủ sớm đi, đừng đứng ngoài gió" rồi lại tắt đèn.
Quan Chu thầm nghĩ vậy, nhưng vẫn hơi nghiêng người, đứng đối diện anh ta từ đằng xa. Gấu quần buông xuống mắt cá chân, đôi chân cậu trông thẳng tắp, không hề có ý định nhúc nhích.
Tạ Dĩ cười khẽ một tiếng, từ ngoài đi vào, dừng lại trước mặt cậu, chìa một bàn tay gân guốc rõ ràng ra trước mắt Quan Chu.
Lòng bàn tay anh ta khá lớn, ngón tay nào cũng như đốt trúc, đường nét vừa ôn nhuận vừa dứt khoát, trắng bệch đến nỗi chỉ ở các khớp ngón tay và lòng bàn tay mới thấy một chút sắc máu mỏng manh.
Quan Chu nhìn bàn tay đột nhiên chìa ra đó, vẻ mặt khó hiểu: "Làm gì?"
Tạ Dĩ mỉm cười nói: "Không phải nhóc con đang đợi người mời sao?"
...
Quan Chu không nhịn được: "Anh bị mù à? Nhìn ra từ đâu thế?"
Tạ Dĩ cười khẽ một tiếng, thu tay về, hỏi một câu chẳng đầu chẳng cuối: "Uống trà không?"
Cậu cứ tưởng Tạ Dĩ sẽ đưa mình đến phòng trà, nào ngờ anh ta lại bảo cậu đợi ở sân, còn tự mình chui vào nhà không biết làm gì.
Quan Chu mở cổng sân ra, ngồi trên xích đu nhìn xuống rừng tùng bên dưới. Không còn cửa cách âm, lúc này tiếng gió trong trẻo, tiếng lá cây xào xạc cũng thật êm đềm tĩnh lặng.
Cậu bị gió núi thổi qua, từ từ cảm thấy buồn ngủ. Lại nghe tiếng bước chân từ xa vọng lại gần phía sau, quay đầu nhìn, thấy Tạ Dĩ bước ra từ trong nhà.
Anh ta cúi đầu nghịch thứ gì đó trong tay. Mắt Quan Chu theo hướng nhìn của anh ta liếc xuống, thấy anh ta không biết moi ở đâu ra một cái ấm đất nữa.
Cái ấm đất này khác với cái anh ta dùng để sắc thuốc. Cái kia màu đất, nhìn là biết đã dùng rất lâu rồi, còn cái trong tay Tạ Dĩ là ấm đất trắng, trông khá mới.
"Nghe nói về "vây lò nấu trà" chưa?" Tạ Dĩ ngồi trên chiếc ghế đẩu thấp cạnh gốc cây khô không xa chỗ cậu, cúi đầu nhóm lửa vào cái lò nhỏ sắc thuốc của mình.
Quan Chu đương nhiên từng nghe rồi, toàn là mấy cái trò của lũ văn nhân thối tha thích làm ra vẻ tao nhã bày ra thôi. Cậu nói: "Người ta toàn làm thế vào mùa đông, anh làm "vây lò nấu trà" vào mùa hè thế này là muốn đốt cháy cả quả núi à?"
Tạ Dĩ không ngẩng đầu, tiếp tục động tác trong tay, giọng bình thản: "Không sao, mảnh đất này là của tôi."
...
Được.
Quan Chu quay đầu đi, không định chấp cái gã vô lý này nữa, nhưng lại nghe tiếng bật lửa "tách tách" cứ vang lên mãi.
Cậu liếc mắt nhìn sang. Ngọn lửa từ chiếc bật lửa trong tay Tạ Dĩ bị gió thổi cứ run rẩy không ngừng, không những không bay vào lò mà còn mấy lần suýt táp vào mu bàn tay anh ta theo hướng ngược lại.
Tiếng động này trong đêm tĩnh mịch như hòn đá ném xuống mặt nước, có vẻ hơi đột ngột. Ngón tay Quan Chu vẫn đang vịn trên cửa khẽ run lên, tự dưng cảm thấy hơi chột dạ, cắn lưỡi không nói gì.
"Không sao đâu Đỗ thúc." Tạ Dĩ nâng giọng giúp cậu trả lời.
Ông Đỗ thúc "ừ ừ" hai tiếng, vừa như càu nhàu lại vừa như quan tâm, lẩm bẩm nói một câu "Tiểu Dĩ à, ngủ sớm đi, đừng đứng ngoài gió" rồi lại tắt đèn.
2
0
2 tháng trước
4 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
