0 chữ
Chương 53
Chương 53
Nhất Trung Số Má: Fighting, Châu-ser!!
…
Quan Chu chỉ muốn tống cổ hai thằng ngu này trở lại bụng mẹ. Cậu bị dồn vào thế khó, vì thể diện bản thân không để hai đứa ngu Châu Vũ Hàng, Mạnh Dao làm hỏng, cũng vì muốn ganh đua với Trương Dương một phen, nên cứ ôm tài liệu tiếng Anh đọc say sưa, quên cả thời gian.
Mãi sau thấy khô cả cổ họng, nghe giọng mình đọc ra có hơi khàn, cậu mới chợt nhận ra mình đã cố quá sức rồi.
Quan Chu xoa bóp cổ họng, ngắm nhìn rừng thông trùng trùng điệp điệp ngoài cửa kính. Dưới màn đêm, cảnh vật tĩnh mịch một màu mực, gió núi lướt qua, cuộn lên từng đợt sóng dịu dàng.
Làn gió dịu dàng này, dường như xuyên qua cửa đóng then cài, thổi đến bên cậu, khiến cậu chợt yên tĩnh lại.
Thảo nào dưỡng bệnh lại phải chạy đến nơi thâm sơn cùng cốc hẻo lánh thế này. Cái vẻ ung dung tự tại khi ẩn cư này quả thực có thể xoa dịu sự bồn chồn, nóng nảy từ thành phố mang đến, làm chậm lại nhịp sống.
Cậu liếʍ đôi môi khô khốc, thuận tay cầm lấy cốc thủy tinh đặt cạnh bàn. Đến khi hơi ẩm chạm vào môi, cậu mới nhận ra đây là cốc sữa Tạ Dĩ mang đến, đã nguội ngắt từ lâu, bên trên còn váng một lớp màng mỏng.
…
Cậu nhìn chằm chằm cốc sữa vài giây, rồi lại đặt cốc về chỗ cũ như ban đầu, rút một tờ giấy lau sạch chỗ sữa dính trên môi, cầm điện thoại đứng dậy khỏi ghế, lê dép xuống lầu tìm thứ gì đó để uống.
Cậu cúi đầu mở khóa màn hình, thời gian hiển thị ở góc trên bên trái là 3:48 sáng. Cái thằng cú đêm Châu Vũ Hàng kia vẫn đang chiến đấu sống còn trong Liên Quân, còn gửi cho cậu một tin nhắn.
Nhất Trung Số Má: Lão đại, tao thua bốn ván liên tiếp rồi, chừng nào anh về gánh tao leo rank đây X_X
Nhất Trung Số Má: Cái rank này, đêm không có anh, thật là cô đơn lạnh lẽo.
Nhất Trung Số Má: Tuần đầu tiên xa anh, nhớ anh nhớ anh nhớ anh.
:Nói đàng hoàng đi, đừng có làm tao buồn nôn.
Nhất Trung Số Má: Huhu, thật đáng buồn.
Nhất Trung Số Má: Lão đại, thế giờ anh ở trong núi không ra được à? Qua đợt đó cũng không ra luôn hả?
Quan Chu biết cậu ta đang nói ngày nào. Cậu uống thêm ngụm Coca Cola, suy nghĩ một chút rồi hồi âm.
:Để xem đã, bí quá thì mày đến đón tao.
Nhất Trung Số Má: Okelah! Tiểu nhân tuân lệnh! Chỉ cần Bệ Hạ cần, nô tài đây tùy thời có mặt!
:Cút.
Đối phương gửi đến mấy icon mặt gấu trúc, nịnh bợ hệt như thái giám tổng quản hầu cận. Quan Chu uống cạn ngụm Coca Cola cuối cùng, bóp bẹp vỏ lon rồi vứt vào thùng rác, tưởng đối phương sẽ không gửi thêm gì nữa nên định cất điện thoại về phòng. Ai dè điện thoại lại rung lên một cái, tin nhắn của Châu Vũ Hàng nổi bật trên thanh thông báo.
Nhất Trung Số Má: Lão đại, sao dạo này nhìn anh có vẻ tâm trạng tốt vậy? Có chuyện gì à? Có phải “cậu Tạ Dĩ” cai ngục của anh thấy khó mà rút lui rồi không?
Quan Chu nhìn chằm chằm mấy giây, không hiểu sao cậu ta lại đưa ra cái kết luận hoang đường đó. Tạ Dĩ mà biết khó mà rút lui á? Anh ta ngày nào không lao đầu vào chỗ khó đã là may rồi, ngày càng phiền phức, muốn cắt đuôi cũng không được. Khóe miệng Quan Chu lại mím lại. Cậu chọc chọc mấy cái lên màn hình, dùng giọng điệu cực kỳ tệ hại trả lời.
:Mắt nào nhìn ra? Móc.
Cậu ném điện thoại vào túi quần, quay người chuẩn bị về phòng, lại từ cửa chính đang mở rộng trông thấy một bóng lưng lẻ loi trong sân. Căn nhà nằm sâu trong núi, bình thường đêm đến chỉ khóa cổng vườn lấy lệ, nhà chú Đỗ sát ngay cạnh lối vào nên không sợ trộm đột nhập. Mùa hè oi ả, cửa lớn biệt thự luôn mở toang, để gió đêm từ ngoài lùa vào xua bớt hơi nóng. Và cái bóng lưng ấy cứ thế đứng trước những cành cây khô ngay cổng chính, bị ánh đèn đuổi côn trùng vàng vọt treo trên cành kéo dài ra, trông cao lêu khêu như một con trăn đen khổng lồ, lặng lẽ u ám bò từ ngoài cổng lan vào. Hòa với tiếng gió bấc hú rít trên núi, cái bóng ấy rợn người đổ xuống chân Quan Chu, khiến cậu lập tức hít vào một hơi khí lạnh, suýt nữa cắn phải lưỡi.
…
Quan Chu chỉ muốn tống cổ hai thằng ngu này trở lại bụng mẹ. Cậu bị dồn vào thế khó, vì thể diện bản thân không để hai đứa ngu Châu Vũ Hàng, Mạnh Dao làm hỏng, cũng vì muốn ganh đua với Trương Dương một phen, nên cứ ôm tài liệu tiếng Anh đọc say sưa, quên cả thời gian.
Mãi sau thấy khô cả cổ họng, nghe giọng mình đọc ra có hơi khàn, cậu mới chợt nhận ra mình đã cố quá sức rồi.
Quan Chu xoa bóp cổ họng, ngắm nhìn rừng thông trùng trùng điệp điệp ngoài cửa kính. Dưới màn đêm, cảnh vật tĩnh mịch một màu mực, gió núi lướt qua, cuộn lên từng đợt sóng dịu dàng.
Làn gió dịu dàng này, dường như xuyên qua cửa đóng then cài, thổi đến bên cậu, khiến cậu chợt yên tĩnh lại.
Thảo nào dưỡng bệnh lại phải chạy đến nơi thâm sơn cùng cốc hẻo lánh thế này. Cái vẻ ung dung tự tại khi ẩn cư này quả thực có thể xoa dịu sự bồn chồn, nóng nảy từ thành phố mang đến, làm chậm lại nhịp sống.
…
Cậu nhìn chằm chằm cốc sữa vài giây, rồi lại đặt cốc về chỗ cũ như ban đầu, rút một tờ giấy lau sạch chỗ sữa dính trên môi, cầm điện thoại đứng dậy khỏi ghế, lê dép xuống lầu tìm thứ gì đó để uống.
Cậu cúi đầu mở khóa màn hình, thời gian hiển thị ở góc trên bên trái là 3:48 sáng. Cái thằng cú đêm Châu Vũ Hàng kia vẫn đang chiến đấu sống còn trong Liên Quân, còn gửi cho cậu một tin nhắn.
Nhất Trung Số Má: Lão đại, tao thua bốn ván liên tiếp rồi, chừng nào anh về gánh tao leo rank đây X_X
Nhất Trung Số Má: Cái rank này, đêm không có anh, thật là cô đơn lạnh lẽo.
:Nói đàng hoàng đi, đừng có làm tao buồn nôn.
Nhất Trung Số Má: Huhu, thật đáng buồn.
Nhất Trung Số Má: Lão đại, thế giờ anh ở trong núi không ra được à? Qua đợt đó cũng không ra luôn hả?
Quan Chu biết cậu ta đang nói ngày nào. Cậu uống thêm ngụm Coca Cola, suy nghĩ một chút rồi hồi âm.
:Để xem đã, bí quá thì mày đến đón tao.
Nhất Trung Số Má: Okelah! Tiểu nhân tuân lệnh! Chỉ cần Bệ Hạ cần, nô tài đây tùy thời có mặt!
:Cút.
Đối phương gửi đến mấy icon mặt gấu trúc, nịnh bợ hệt như thái giám tổng quản hầu cận. Quan Chu uống cạn ngụm Coca Cola cuối cùng, bóp bẹp vỏ lon rồi vứt vào thùng rác, tưởng đối phương sẽ không gửi thêm gì nữa nên định cất điện thoại về phòng. Ai dè điện thoại lại rung lên một cái, tin nhắn của Châu Vũ Hàng nổi bật trên thanh thông báo.
Quan Chu nhìn chằm chằm mấy giây, không hiểu sao cậu ta lại đưa ra cái kết luận hoang đường đó. Tạ Dĩ mà biết khó mà rút lui á? Anh ta ngày nào không lao đầu vào chỗ khó đã là may rồi, ngày càng phiền phức, muốn cắt đuôi cũng không được. Khóe miệng Quan Chu lại mím lại. Cậu chọc chọc mấy cái lên màn hình, dùng giọng điệu cực kỳ tệ hại trả lời.
:Mắt nào nhìn ra? Móc.
Cậu ném điện thoại vào túi quần, quay người chuẩn bị về phòng, lại từ cửa chính đang mở rộng trông thấy một bóng lưng lẻ loi trong sân. Căn nhà nằm sâu trong núi, bình thường đêm đến chỉ khóa cổng vườn lấy lệ, nhà chú Đỗ sát ngay cạnh lối vào nên không sợ trộm đột nhập. Mùa hè oi ả, cửa lớn biệt thự luôn mở toang, để gió đêm từ ngoài lùa vào xua bớt hơi nóng. Và cái bóng lưng ấy cứ thế đứng trước những cành cây khô ngay cổng chính, bị ánh đèn đuổi côn trùng vàng vọt treo trên cành kéo dài ra, trông cao lêu khêu như một con trăn đen khổng lồ, lặng lẽ u ám bò từ ngoài cổng lan vào. Hòa với tiếng gió bấc hú rít trên núi, cái bóng ấy rợn người đổ xuống chân Quan Chu, khiến cậu lập tức hít vào một hơi khí lạnh, suýt nữa cắn phải lưỡi.
2
0
2 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
