0 chữ
Chương 49
Chương 49
Bà yếu đến mức nói chuyện cũng là một sự tiêu hao sức lực, thời gian tỉnh táo ngày càng ít, hầu như ngay cả ngón tay cũng không cử động được, hơi thở gần như không có chút phập phồng nào.
Hầu hết thời gian, người đi lại trên hành lang ngang qua phòng thăm bệnh chỉ có thể nhìn ra trên giường có người thông qua tấm chăn nhô lên.
...
"Nhóc con..."
"Nhóc con?"
Quan Chu nhìn tay hơi lâu, trong cơn mơ màng nghe Tạ Dĩ gọi liên tiếp mấy tiếng mới phản ứng lại, cậu quay đầu nhìn sang, khẽ nhíu mày hỏi: "Làm gì?"
"Cậu đang nghĩ gì vậy?" Đôi mắt dài hẹp của Tạ Dĩ nhìn thẳng vào mắt cậu, đuôi lông mày hơi cụp xuống, dường như có thể nhìn xuyên qua mắt cậu mà đoán ra cậu đang nghĩ gì.
"Mẹ tôi."
Quan Chu vẫn chưa hoàn hồn, đầu óc lúc này mơ màng, cậu thoát miệng thốt ra suy nghĩ thật lòng của mình.
Vừa nói ra cậu lập tức thấy hối hận, đầu lưỡi tì vào răng bị cắn rách một miếng thịt nhỏ, đau đến mức cậu hít một hơi khí lạnh.
Tạ Dĩ không ngờ cậu lại đưa ra câu trả lời như vậy, điều này khiến anh nhất thời không biết phải làm sao.
Vốn dĩ đây là chuyện rất riêng tư đối với Quan Chu, huống hồ Tạ Dĩ lại còn là em trai của mẹ kế cậu, dù nói thế nào thì bàn về chủ đề này cũng là quá phận.
Trong miệng Quan Chu tràn ngập mùi sắt gỉ đậm đặc, cậu nuốt nước bọt, nhìn vẻ mặt sững sờ của Tạ Dĩ, không rõ nên thấy khó chịu, hay nên cảm thấy sảng khoái vì sự tồi tệ ác ý mình vừa gây ra.
Cứ như thể cậu đột nhiên rút con dao trong lòng ra đâm trúng người mình ghét, dù người này thực ra chẳng làm gì cả, chỉ vì quan hệ máu mủ mà bị liên lụy.
Tạ Dĩ mấp máy môi, dường như muốn nói gì đó, nhưng điều Quan Chu không muốn nghe nhất chính là cái tên họ Tạ này đến an ủi cậu.
"Chim của anh tìm thấy chưa?" Cậu ngoảnh đầu đi, gượng gạo lái sang chuyện khác.
"Chim gì cơ?"
Quan Chu lau sạch hoàn toàn vệt mực nhỏ trên ngón trỏ, không ngẩng đầu lên đáp: "Anh nói chim gì? Cái con chim hôm qua bay sang ban công tôi ấy."
Tạ Dĩ hiểu ra: "Tìm thấy rồi, nó ở trong l*иg kìa."
"Ồ."
Quan Chu không muốn nói chuyện thêm với anh ta chút nào, nhìn anh ăn hết miếng cháo cuối cùng, cậu nhận lấy bát rồi quay đầu đi thẳng, trước khi đóng cửa còn không quên đe dọa: "Thế thì tối nay anh đừng có đến làm phiền tôi."
Tạ Dĩ nhướng mày, ngay sau đó ngoài cửa truyền đến tiếng "ầm" đóng cửa, vội vã như đang chạy trốn.
Quan Chu đi đến lối cầu thang thì thấy Trần dì đang đứng ở cửa ngó lên, Trần dì thấy sắc mặt cậu không bình thường, bèn thò đầu ra hỏi: "Sao thế? Cậu ấy không ăn sao?"
Quan Chu lắc đầu, nhanh chóng đi xuống lầu đưa bát không cho dì.
"Ôi chà, hôm nay lại ăn hết rồi này," Trần dì nhìn bát rất bất ngờ, rồi lẩm bẩm một mình, "có phải Tiểu Dĩ hôm nay đỡ hơn rồi không, không khó chịu đến thế nữa."
Quan Chu hoàn thành nhiệm vụ là muốn rút lui ngay, nhưng nghe lời này thì bước chân cậu vẫn khựng lại, quăng lại một câu không chút cảm xúc: "Cũng không hẳn, chuẩn bị thuốc đi, nhìn không giống người sống chút nào."
Trần dì "Ôi chao" một tiếng, giáo huấn cái đứa nhóc nói chuyện cứ hay nói gở: "Sao cháu lại nói thế, đó là cậu của cháu đấy, nói chuyện phải kiêng kỵ chứ, có những lời không được nói ra, nhất là với người thân."
Quan Chu thầm nghĩ chú rể gì mà chú rể, nhẹ bâng quăng lại một câu: "Cháu lên lầu đây."
Hầu hết thời gian, người đi lại trên hành lang ngang qua phòng thăm bệnh chỉ có thể nhìn ra trên giường có người thông qua tấm chăn nhô lên.
...
"Nhóc con..."
"Nhóc con?"
Quan Chu nhìn tay hơi lâu, trong cơn mơ màng nghe Tạ Dĩ gọi liên tiếp mấy tiếng mới phản ứng lại, cậu quay đầu nhìn sang, khẽ nhíu mày hỏi: "Làm gì?"
"Cậu đang nghĩ gì vậy?" Đôi mắt dài hẹp của Tạ Dĩ nhìn thẳng vào mắt cậu, đuôi lông mày hơi cụp xuống, dường như có thể nhìn xuyên qua mắt cậu mà đoán ra cậu đang nghĩ gì.
"Mẹ tôi."
Quan Chu vẫn chưa hoàn hồn, đầu óc lúc này mơ màng, cậu thoát miệng thốt ra suy nghĩ thật lòng của mình.
Tạ Dĩ không ngờ cậu lại đưa ra câu trả lời như vậy, điều này khiến anh nhất thời không biết phải làm sao.
Vốn dĩ đây là chuyện rất riêng tư đối với Quan Chu, huống hồ Tạ Dĩ lại còn là em trai của mẹ kế cậu, dù nói thế nào thì bàn về chủ đề này cũng là quá phận.
Trong miệng Quan Chu tràn ngập mùi sắt gỉ đậm đặc, cậu nuốt nước bọt, nhìn vẻ mặt sững sờ của Tạ Dĩ, không rõ nên thấy khó chịu, hay nên cảm thấy sảng khoái vì sự tồi tệ ác ý mình vừa gây ra.
Cứ như thể cậu đột nhiên rút con dao trong lòng ra đâm trúng người mình ghét, dù người này thực ra chẳng làm gì cả, chỉ vì quan hệ máu mủ mà bị liên lụy.
Tạ Dĩ mấp máy môi, dường như muốn nói gì đó, nhưng điều Quan Chu không muốn nghe nhất chính là cái tên họ Tạ này đến an ủi cậu.
"Chim gì cơ?"
Quan Chu lau sạch hoàn toàn vệt mực nhỏ trên ngón trỏ, không ngẩng đầu lên đáp: "Anh nói chim gì? Cái con chim hôm qua bay sang ban công tôi ấy."
Tạ Dĩ hiểu ra: "Tìm thấy rồi, nó ở trong l*иg kìa."
"Ồ."
Quan Chu không muốn nói chuyện thêm với anh ta chút nào, nhìn anh ăn hết miếng cháo cuối cùng, cậu nhận lấy bát rồi quay đầu đi thẳng, trước khi đóng cửa còn không quên đe dọa: "Thế thì tối nay anh đừng có đến làm phiền tôi."
Tạ Dĩ nhướng mày, ngay sau đó ngoài cửa truyền đến tiếng "ầm" đóng cửa, vội vã như đang chạy trốn.
Quan Chu đi đến lối cầu thang thì thấy Trần dì đang đứng ở cửa ngó lên, Trần dì thấy sắc mặt cậu không bình thường, bèn thò đầu ra hỏi: "Sao thế? Cậu ấy không ăn sao?"
"Ôi chà, hôm nay lại ăn hết rồi này," Trần dì nhìn bát rất bất ngờ, rồi lẩm bẩm một mình, "có phải Tiểu Dĩ hôm nay đỡ hơn rồi không, không khó chịu đến thế nữa."
Quan Chu hoàn thành nhiệm vụ là muốn rút lui ngay, nhưng nghe lời này thì bước chân cậu vẫn khựng lại, quăng lại một câu không chút cảm xúc: "Cũng không hẳn, chuẩn bị thuốc đi, nhìn không giống người sống chút nào."
Trần dì "Ôi chao" một tiếng, giáo huấn cái đứa nhóc nói chuyện cứ hay nói gở: "Sao cháu lại nói thế, đó là cậu của cháu đấy, nói chuyện phải kiêng kỵ chứ, có những lời không được nói ra, nhất là với người thân."
Quan Chu thầm nghĩ chú rể gì mà chú rể, nhẹ bâng quăng lại một câu: "Cháu lên lầu đây."
2
0
2 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
